精靈 發表於 2012-9-24 00:45:48

【沖虛真經(即《列子》)】

<P align=center><STRONG><FONT size=5>【<FONT color=red>沖虛真經</FONT>】</FONT></STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>列子其人 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>列子,名寇,又名御寇(又稱“圄寇”“國寇”),戰國前期思想家,是老子和莊子之外的又一位道家思想代表人物,鄭國莆田(今河南鄭州)人,與鄭繆公同時。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>今鄭州市東30里圃田鄉圃田村北有列子祠。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其學本于黃帝老子,主張清靜無為。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>后漢班固《藝文志》“道家”部分錄有《列子》八卷。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>《列子》又名《沖虛經》,(于前450至前375年所撰)是道家重要典籍。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>漢書《藝文志》著錄《列子》八卷,早佚。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>今本《列子》八卷,從思想內容和語言使用上看,可能是今人根據古代資料編著的。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>全書共載民間故事寓言、神話傳說等134則,是東晉人張湛所輯錄增補的,題材廣泛,有些頗富教育意義。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>列子終生致力于道德學問,曾師從關尹子、壺丘子、老商氏、支伯高子等。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>隱居鄭國四十年,不求名利,清靜修道。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>主張循名責實,無為而治。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>先后著書二十篇,十萬多字,今存《天瑞》、《仲尼》、《湯問》、《楊朱》、《說符》、《黃帝》、《周穆王》、《力命》等八篇,共成《列子》一書,均以失傳。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其中寓言故事百余篇,如《黃帝神游》、《愚公移山》、《夸父追日》、《杞人憂天》等,篇篇珠玉,讀來妙趣橫生,雋永味長,發人深思。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>列子心胸豁達,貧富不移,榮辱不驚。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>因家中貧窮,常常吃不飽肚子,以致面黃肌瘦。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>有人勸鄭國執政子陽資助列子,以博個好士之名,于是子陽就派人送他十車糧食,他再三致謝,卻不肯收受實物。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>妻子埋怨說:我聽說有道的人,妻子孩子都能快樂地生活,現在我卻常常挨餓。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>宰相送糧食給你你卻不接受,我真是命苦啊。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>列子笑著對妻子說:子陽并不真的了解我,聽了別人的話才送糧給我。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>以后也可能聽別人的話怪罪我,所以我不能接受。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>一年后鄭國發生變亂,子陽被殺,其黨眾多被株連致死,御寇得以安然無恙。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>這樣的列子遺事至今鄭州民間還在流傳,康熙三十二年《鄭州志》也記載了這個故事。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>列子貴虛尚玄,修道煉成御風之術,能夠御風而行,常在春天乘風而游八荒。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>莊子《追遙游》中描述列子乘風而行的情景“泠然善也,旬有五日而后返。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>他駕風行到哪里,哪里就枯木逢春,重現生機。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>飄然飛行,追遙自在,其輕松自得,令人羨慕。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>唐玄宗天寶元年(742年)李隆基封其為沖虛真人,其書為沖虛真經。</STRONG> </P>

精靈 發表於 2012-9-24 00:48:04

<P align=center><STRONG><FONT size=5>【<FONT color=red>沖虛真經 第一章 天瑞</FONT>】</FONT></STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>子列子居鄭圃,四十年人無識者。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>國君卿大夫示之,猶眾庶也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>國不足,將嫁于衛。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>弟子曰:“先生往無反期,弟子敢有所謁;先生將何以教?先生不聞壺丘子林之言乎?”<BR><BR>子列子笑曰:“壺子何言哉?雖然,夫子嘗語伯昏瞀人,吾側聞之,試以告女。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其言曰:有生不生,有化不化。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>不生者能生生,不化者能化化。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>生者不能不生,化者不能不化,故常生常化。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>常生常化者,無時不生,無時不化。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>陰陽爾,四時爾,不生者疑獨,不化者往復。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>往復其際不可終,疑獨其道不可窮。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>《黃帝書》曰:‘谷神不死,是謂玄牝。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>玄牝之門,是謂天地之根。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>綿綿若存,用之不勤。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>故竹物者不生,化物者不化。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>自生自化,自形自色,自智自力,自消自息。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>謂之生化、形色、智力、消息者,非也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>子列子曰:“昔者圣人因陰陽以統天地。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>夫有形者生于無形,則天地安從生?故曰:有太易,有太初,有太始,有太素。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>太易者,未見氣也:太初者,氣之始也;太始者,形之始也;太素者,質之始也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>氣形質具而未相離,故曰渾淪。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>渾淪者,言萬物相渾淪而未相離也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>視之不見,聽之不聞,循之不得,故曰易也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>易無形埒,易變而為一,一變而為七,七變而為九。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>九變者,窮也,乃復變而為一。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>一者,形變之始也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>清輕者上為天,濁重者下為地,沖和氣者為人;故天地含精,萬物化生。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>子列子曰:“天地無全功,圣人無全能,萬物無全用。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>故天職生覆,地職形載,圣職教化,物職所宜。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>然則天有所短,地有所長,圣有所否,物有所通。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>何則?生覆者不能形載,形載者。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>不能教化,教化者不能違所宜,宜定者不出所位。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>故天地之道,非陰則陽;圣人之教,非仁則義;萬物之宜,非柔則剛:此皆隨所宜而不能出所位者也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>故有生者,有生生者;有形者,有形形者;有聲者,有聲聲者;有色者,有色色者;有味者,有味味者。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>生之所生者死矣,而生生者未嘗終;形之所形者實矣,而形形者未嘗有;聲之所聲者聞矣,而聲聲者未嘗發;色之所色者彰矣,而色色者未嘗顯;味之所味者嘗矣,而味味者未嘗呈:皆無為之職也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>能陰能陽,能柔能剛,能短能長,能圓能方,能生能死,能暑能涼,能浮能沉,能宮能商,能出能沒,能玄能黃,能甘能苦,能膻能香。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>無知也,無能也;而無不知也,而無不能也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>子列子適衛,食于道,從者見百歲髑髏,攓蓬而指,顧謂弟子百豐曰:“唯予與彼知而未嘗生未嘗死也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>此過養乎?此過歡乎?種有幾:若&lt;圭黽&gt;為鶉,得水為畿,得水土之際,則為&lt;圭黽&gt;蠙之衣。</STRONG></P>

精靈 發表於 2012-9-24 00:48:29

<P><STRONG>生于陵屯,則為陵舄。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>陵舄得郁棲,則為烏足。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>烏足之根為蠐螬,其葉為蝴蝶。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>蝴蝶胥也,化而為蟲,生灶下,其狀若脫,其名曰&lt;鳥句&gt;掇,&lt;鳥句&gt;掇千日化而為鳥,其名曰乾余骨。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>乾余骨之沫為斯彌。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>斯彌為食醯頤輅。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>食醯頤輅生乎食醯黃軦,食醯黃軦生乎九猷。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>九猷生乎瞀芮,瞀芮生乎腐蠸,羊肝化為地皋,馬血之為轉鄰也,人血之為野火也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>鷂之為鹯,鹯之為布谷,布谷久復為鷂也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>燕之為蛤也,田鼠之為鶉也,朽瓜之為魚也,老韭之為莧也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>老羭之為猨也,魚卵之為蟲。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>亶爰之獸,自孕而生,曰類。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>河澤之鳥視而生曰??。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>純雌其名大要,純雄其名稚蜂。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>思士不妻而感,思女不夫而孕。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>后稷生乎巨跡,伊尹生乎空桑。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>厥昭生乎濕,醯雞生乎酒。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>羊奚比乎不荀,久竹生青寧,青寧生程,程生馬,馬生人。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>人久入于機。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>萬物皆出于機,皆入于機。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>《黃帝書》曰:“形動不生形而生影,聲動不生聲而生響,無動不生無而生有。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>形,必終者也;天地終乎?與我偕終。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>終進乎?不知也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>道終乎本無始,進乎本不久。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>有生則復于不生,有形則復于無形。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>不生者,非本不生者;無形者,非本無形者也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>生者,理之必終者也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>終者不得不終,亦如生者之不得不生。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>而欲恒其生,畫其終,惑于數也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>精神者,天之分;骨骸者,地之分。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>屬天清而散,屬地濁而聚。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>精神離形,各歸其真,故謂之鬼。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>鬼,歸也,歸其真宅。</STRONG> </P>

精靈 發表於 2012-9-24 00:49:37

<P><STRONG>黃帝曰:“精神入其門,骨骸反其根,我尚我存?” 人自生至終,大化有四:嬰孩也,少壯也,老耄也,死亡也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其在嬰孩,氣專志一,和之至也;物不傷焉,德莫加焉。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其在少壯,則血氣飄溢,欲慮充起,物所攻焉,德故衰焉。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其在老耄,則欲慮柔焉,體將休焉,物莫先焉;雖未及嬰孩之全,方于少壯,間矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其在死亡也,則之于息焉,反其極矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>孔子游于太山,見榮啟期行乎郕之野,鹿裘帶索,鼓琴而歌。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>孔子問曰:“先生所以樂,何也?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>對曰:“吾樂甚多。 </STRONG></P>
<P><BR><STRONG>天生萬物,唯人為貴。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>而吾得為人,是一樂也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>男女之別,男尊女卑,故以男為貴,吾既得為男矣,是二樂也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>人生有不見日月,不免襁褓者,吾既已行年九十矣,是三樂也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>貧者士之常也,死者人之終也,處常得終,當何憂哉?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>孔子曰:“善乎?能自寬者也。” </STRONG></P>
<P><BR><STRONG>林類年且百歲,底春被裘,拾遺穗于故畦,并歌并進。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>孔子適衛,望之于野。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>顧謂弟子曰:“彼叟可與言者,試往訊之!”子貢請行。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>逆之垅端,面之而嘆曰:“先生曾不悔乎,而行歌拾穗?”林類行不留。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>歌不輟。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>子貢叩之,不已,乃仰而應曰:“吾何悔邪?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>子貢曰:“先生少不勤行,長不競時,老無妻子,死期將至,亦有何樂而拾穗行歌乎?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>林類笑曰:“吾之所以為樂,人皆有之,而反以為憂。 </STRONG></P>
<P><BR><STRONG>少不勤行,長不競時,故能壽若此。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>老無妻子,死期將至,故能樂若此。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>子貢曰:“壽者人之情,死者人之惡。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>子以死為樂,何也?”林類曰:“死之與生,一往一反。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>故死于是者,安知不生于彼?故吾知其不相若矣,吾又安知營營而求生非惑乎?亦又安知吾今之死不愈昔之生乎?”子貢聞之,不喻其意,還以告夫子。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>夫子曰:“吾知其可與言,果然;然彼得之而不盡者也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>子貢倦于學,告仲尼曰:“愿有所息。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>仲尼曰:“生無所息。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>子貢曰:“然則賜息無所乎?”仲尼曰:“有焉耳,望其壙,皋如也,宰如也,墳如也,鬲如也,則知所息矣。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>子貢曰:“大哉死乎!君子息焉,小人伏焉。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>仲尼曰:“賜!汝知之矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>人胥知生之樂,未知生之苦;知老之憊,未知老之佚;知死之惡,未知死之息也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>晏子曰:‘善哉,古之有死也!仁者息焉,不仁者伏焉。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>死也者,德之徼也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>古者謂死人為歸人。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>夫言死人為歸人,則生人為行人矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>行而不知歸,失家者了。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>一人失家,一世非之;天下失家,莫知非焉。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>有人去鄉土、離六親、廢家業、游于四方而不歸者,何人哉?世必謂之為狂蕩之人矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>又有人鐘賢世,矜巧能,修名譽,夸張于世而不知已者,亦何人哉?世必以為智謀之士。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>此二者,胥失者也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>而世與一不與一,唯圣人知所與,知所去。”</STRONG> </P>

精靈 發表於 2012-9-24 00:50:08

<P><STRONG>或謂子列子曰:“子奚貴虛?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>列子曰:“虛者無貴也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>子列子曰:“非其名也,莫如靜,莫如虛。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>靜也虛也,得其居矣;取也與也,失其民矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>事之破?為而后有舞仁義者,弗能復也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>粥熊曰:“運轉亡已,天地密移,疇覺之哉?故物損于彼者盈于此,成于此者虧于彼。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>損盈成虧,隨世隨死。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>往來相接,間不可省,疇覺之哉?凡一氣不頓進,一形不頓虧;亦不覺其成,亦不覺其虧。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>亦如人自世至老,貌色智態,亡日不異;皮膚爪發,隨世隨落,非嬰孩時有停而不易也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>間不可覺,俟至后知。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>杞國有人憂天地崩墜,身亡所寄,廢寢食者;又有憂彼之所憂者,因往曉之,曰:“天,積氣耳,亡處亡氣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>若屈伸呼吸,終日在天中行止,奈何憂崩墜乎?”其人曰:“天果積氣,日月星宿,不當墜耶?”曉之者曰:“日月星宿,亦積氣中之有光耀者;只使墜,亦不能有氣中傷。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其人曰:“奈地壞何?”曉者曰:“地積塊耳,充塞四虛,亡處亡塊。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>若躇步跐蹈,終日在地上行止,奈何憂其壞?”其人舍然大喜,曉之者亦舍然大喜。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>長廬子聞而笑曰:“虹蜺也,云霧也,風雨也,四時也,此積氣之成乎天者也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>山岳也,河海也,金石也,火木也,此積形之成乎地者也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>知積氣也,知積塊也,奚謂不壞?夫天地,空中之一細物,有中之最巨者。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>難終難窮,此固然矣;難測難識,此固然矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>憂其壞者,誠為大遠;言其不壞者,亦為未是。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>天地不得不壞,則會歸于壞。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>遇其壞時,奚為不憂哉?”子列子聞而笑曰:“言天地壞者亦謬,言天地不壞者亦謬。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>壞與不壞,吾所不能知也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>雖然,彼一也,此一也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>故生不知死,死不知生;來不知去,去不知來。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>壞與不壞,吾何容心哉?”</STRONG> </P>

精靈 發表於 2012-9-24 00:50:51

<P><STRONG>舜問乎烝曰:“道可得而有乎?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>曰:“汝身非汝有也,汝何得有夫道?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>舜曰:“吾身非吾有,孰有之哉?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>曰:“是天地之委形也。 </STRONG></P>
<P><BR><STRONG>生非汝有,是天地之委和也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>性命非汝有,是天地之委順也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>孫子非汝有,是天地之委蛻也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>故行不知所往,處不知所持,食不知所以。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>天地強陽,氣也;又胡可得而有邪?” 齊之國氏大富,宋之向氏大貧;自宋之齊,請其術。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>國氏告之曰:“吾善為盜。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>始吾為盜也,一年而給,二年而足,三年大穰。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>自此以往,施及州閭。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>向氏大喜,喻其為盜之言,而不喻其為盜之道,遂逾垣鑿室,手目所及,亡不探也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>未及時,以贓獲罪,沒其先居之財。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>向氏以國氏之謬己也,往而怨之。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>國氏曰:“若為盜若何?”向氏言其狀。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>國氏曰:“嘻!若失為盜之道至此乎?今將告若矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>吾聞天有時,地有利。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>吾盜天地之時利,云雨之滂潤,山澤之產育,以生吾禾,殖吾稼,筑吾垣,建吾舍,陸盜禽獸,水盜魚鱉,亡非盜也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>夫禾稼、土木、禽獸、魚鱉,皆天之所生,豈吾之所有?然吾盜天而亡殃。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>夫金玉珍寶,谷帛財貨,人之所聚,豈天之所與?若盜之而獲罪,孰怨哉?”向氏大惑,以為國氏之重罔己也,過東郭先生問焉。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>東郭先生曰:“若一身庸非盜乎?盜陰陽之和以成若生,載若形;況外物而非盜哉?誠然,天地萬物不相離也;仞而有之,皆惑也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>國氏之盜,公道也,故亡殃;若之盜,私心也,故得罪。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>有公私者,亦盜也;亡公私者,亦盜也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>公公私私,天地之德。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>知天地之德者,孰為盜邪?孰為不盜邪?”</STRONG> </P>

精靈 發表於 2012-9-24 00:52:48

<P align=center><STRONG><FONT size=5>【<FONT color=red>沖虛真經 第二章 黃帝</FONT>】</FONT></STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>黃帝即位十有五年,喜天五戴己,養正命,娛耳目,供鼻口,焦然肌色&lt;皮干&gt;黣,昏然五情爽惑。 </STRONG></P>
<P><BR><STRONG>又十有五年,憂天下之不治,竭聰明,進智力,營百姓,焦然肌色皯黣,昏然五情爽惑。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>黃帝乃喟然贊曰:“朕之過淫矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>養一己其患如此,治萬物其患如此。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>于是放萬機,舍宮寢,去直待,徹鐘縣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>減廚膳,退而間居大庭之館,齋心服形,三月不親政事。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>晝寢而夢,游于華胥氏之國。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>華胥氏之國在弇州之西,臺州之北,不知斯齊國幾千萬里;蓋非舟車足力之所及,神游而已。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其國無帥長,自然而已。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其民無嗜欲,自然而已。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>不知樂生,不知惡死,故無夭殤;不知親己,不知疏物,故無愛憎;不知背逆,不知向順,故無利害:者無的愛惜,都無所畏忌。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>入水不溺,入火不熱。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>斫撻無傷痛,指擿無癢。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>乘空如履實,寢虛若處床。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>云霧不硋其視,雷霆不亂其聽,美惡不滑其心,山谷不躓其步,神行而已。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>黃帝既寤,怡然自得,召天老、力牧、太山稽,告之,曰:“朕閑居三月,齋心服形,思有以養身治物之道,弗獲其術。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>疲而睡,所夢若此。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>今知至道不可以情求矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>朕知之矣!朕得之矣!而不能以告若矣。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>又二十有八年,天下大治,幾若華胥氏之國,而帝登假,百姓號之,二百余年不輟。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>列姑射山在海河洲中,山上有神人焉,吸風飲露,不食五谷;心如淵泉,形如處女;不偎不愛,仙圣為之臣;不畏不怒,愿愨為之使;不施不惠,而物自足;不聚不斂,而已無愆。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>陰陽常調,日月常明,四時常若,風雨常均,字育常時,年谷常豐;而土無札傷,人無夭惡,物無疵厲,鬼無靈響焉。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>列子師老商氏,友伯高子,進二子之道,乘風而歸。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>尹生聞之,從列子居,數月不省舍。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>因間請蘄其術者,十反而十不告。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>尹生懟而請辭,列子又不命。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>尹生退,數月,意不已,又往從之。</STRONG> </P>

精靈 發表於 2012-9-24 00:53:27

<P><STRONG>列子曰:“汝何去來之頻?”尹生曰:“曩章戴有請于子,子不我告,固有憾于子。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>今復脫然,是以又來。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>列子曰:“嚷吾以汝為達,今汝之鄙至此乎。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>姬!將告汝所學于夫子者矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>自吾之事夫子友若人也,三年之后,心不敢念是非,口不敢言利害,始得夫子一眄而已。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>五年之后,心庚念是非,口庚言利害,夫子始一解顏而笑。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>七年之后,從心之所念,念庚無是非;從口之所言,庚無利害,夫子始一引吾并席而坐。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>九年之后,橫心之所念,橫口之所言,亦不知我之是非利害歟,亦不知彼之是非利害歟;<BR><BR>亦不知夫子之為我師,若人之為我友:內外進矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>而后眼如耳,耳如鼻,鼻如口,無不同也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>心凝形釋骨肉都融;不覺形之所倚,足之所履,隨風東西,猶木葉干殼。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>竟不知風乘我邪?我乘風乎?今女居先生之門,曾未浹時,而懟憾者再三。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>女之片體將氣所不受,汝之一節將地所不載。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>履虛乘風,其可幾乎?”尹生甚怍,屏息良久,不敢復言。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>列子問關尹曰:“至人潛行不空,蹈火不熱,行乎萬物之上而不栗。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>請問何以至于此?”關尹曰:“是純氣之守也,非智巧果敢之列。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>姬!魚語女。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>凡有貌像聲色者,皆物也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>物與物何以相遠也?夫奚足以至乎先?是色而已。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>則物之造乎不形,而止乎無所化。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>夫得是而窮之者,得而正焉?彼將處乎不深之度,而藏乎無端之紀,游乎萬物之所終始。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>壹其性,養其氣,含其德,以通乎物之所造。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>夫若是者,其天守全,其神無郤,物奚自入焉?夫醉者之墜于車也,雖疾不死。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>骨節與人同,而犯害與人異,其神全也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>乘亦弗知也,墜亦弗知也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>死生驚懼不入乎其胸,是故忤物而不懾。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>彼得全于酒而猶若是,而況得全于天乎?圣人藏于天,故物莫之能傷也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>列御寇為伯昏無人射,引之盈貫,措杯水其肘上,發之,鏑矢復沓,方矢復寓。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>當是時也,猶象人也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>伯昏無人曰:“是射之射,非不射之射也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>當與汝登高山,履危石,臨百仞之淵,背逡巡,足二分垂在外。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>揖御寇而進之。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>御寇伏地,汗流至踵。</STRONG> </P>

精靈 發表於 2012-9-24 00:54:07

<P><STRONG>伯昏無人曰:“夫至人者,上窺青天,下潛黃泉,揮斥八極。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>神氣不變。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>今汝怵然有恂目之志,爾于中也殆矣夫!” 范氏有子曰子華,善養私名,舉國服之;<BR><BR>有寵于晉君,不仕而居三卿之右。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>目所偏視,晉國爵之;口所偏肥,晉國黜之。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>游其庭者侔于朝。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>子華使其俠客以智鄙相攻,疆弱相凌。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>雖傷破于前,不用介意。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>終日夜以此為戲樂,國殆成俗。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>禾生、子伯、范氏之上客。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>出行,經坰外,宿于田更商丘開之舍。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>中夜,禾生、子伯二人相與言子華之名勢,能使存者亡,亡者存;富者貧,貧者富。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>商丘開先窘于饑寒,潛于牖北聽之。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>因假糧荷畚之子華之門。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>子華之門徒皆世族也,縞衣乘軒,緩步闊視。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>顧見商丘開年老力弱,面目黎黑,衣冠不檢,莫不眲之。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>既而狎侮欺詒,扌黨?挨扌冘,亡所不為。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>商丘開常無慍容,而諸客之技單,憊于戲笑。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>遂與商丘開俱乘高臺,于眾中漫言曰:“有能自投下者賞百金。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>眾皆競應。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>商丘開以為信然,遂先投下,形若飛鳥,揚于地,&lt;骨幾&gt;骨于?為。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>范氏之黨以為偶然,未詎怪也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>因復指河曲之淫隈曰:“彼中有寶珠,泳可得也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>商丘開復從而泳之,既出,果得珠焉。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>眾昉同疑。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>子華昉令豫肉食衣帛之次。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>俄而范氏之藏大火。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>子華曰:“若能入火取綿者,從所得多少賞若。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>商丘開往無難色,入火往還,埃不漫,身不焦。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>范氏之黨以為有道,乃共謝之曰:“吾不知子之有道而誕子,吾不知子之神人而辱子。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>子其愚我也,子其聾我也,子其盲我也,敢問其道。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>商丘開曰:‘吾亡道。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>雖吾之心,亦不知所以。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>雖然,有一于此,試與子言之。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>嚷子二客之宿吾舍也,聞譽范氏之勢,能使存者亡,亡者存;富者貧,貧者富。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>吾誠之無二心,故不遠而來。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>及來,以子黨之言皆實也,唯恐誠之之不至,行之之不及,不知形體之所措,利害之所存也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>心一而已。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>物亡迕者,如斯而已。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>今昉知子黨之誕我,我內藏猜慮,外矜觀聽,追幸昔日之不焦溺也,怛然內熱。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>惕然震悸矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>水火豈復可近哉?”</STRONG></P>

精靈 發表於 2012-9-24 00:54:49

<P><STRONG>自此之后,范氏門徒路遇乞兒馬醫,弗敢辱也,必下車而揖之,宰我聞之,以告仲尼。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>仲尼曰:’汝弗知乎?夫至信之人,可以感物也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>動天地,感鬼神,橫六合,而無逆者,豈但履危險,入水火而已哉?商丘開信偽物猶不逆,況彼我皆誠哉?小子識之!” 周宣王文牧正有役人梁鴦者,能養野禽獸,委食于園庭之內,雖虎狼雕鶚之類,無不柔馴者。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>雄雌在前,孳尾成群,異類雜居,不相搏噬也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>王慮其術終于其身,令毛丘園傳之。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>梁鴦曰:“鴦,賤役也,何術以告爾?懼王之謂隱于爾也,且一言我養虎之法。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>凡順之則喜,逆之則怒,此有血氣者之性也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>然喜怒豈妄發哉?皆逆之所犯也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>夫食虎者,不敢以生物與之,為其殺之之怒也;不敢以全物與之,為其碎之之怒也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>時其饑飽,達其怒心。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>虎之與人異類,而媚養己者,順也;故其殺之,逆也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>然則吾豈敢逆之使怒哉?亦不順之使喜也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>夫喜之復也必怒,怒之復也常喜,皆不中也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>今吾心無逆順者也,則鳥獸之視吾,猶其儕也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>故游吾園者,不思高林曠澤;寢吾庭者,不愿深山幽谷,理使然也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>顏回問乎仲尼曰:“吾嘗濟乎觴深之淵矣,津人操舟若神。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>吾問焉,曰:‘操舟可學邪?’曰:‘可;能游者可教也,善游者數能。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>乃若夫沒人,則未嘗見舟而謖操之者也。’吾問焉,而不告。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>敢問何謂也?”仲尼曰:‘讠醫!吾與若玩其文也久矣,而未達其實,而固且道與。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>能游者可救也,輕水也;善游者文數能也,忘水也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>乃若夫沒人之未嘗見舟也而謖操之也,彼視淵若陵,視舟之覆猶其車郤也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>覆郤萬物方陳乎前而不得入其舍。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>惡往而不暇?以瓦摳者巧,以鉤摳者憚,以黃金鉤摳者憚。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>巧一也,而有所矜,則重外也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>凡重外者拙內。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>孔子觀于呂梁,懸水三十仞,流沫三十里,黿鼉魚鱉之所不能游也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>見一丈夫游之,以為有苦而欲死者也,使弟子并流而承之。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>數百步而出,被發行歌,而游于棠行。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>孔子從而問之,曰:“呂梁懸水三十仞,流沫三十里,黿鼉魚鱉所不能游,向吾見子道之,以為有苦而欲死者,使弟子并流將承子。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>子出而被發行歌,吾以子為鬼也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>察子,則人也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>請問蹈水有道乎?”曰:“亡,吾無道。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>吾始乎故,長乎性,成乎命,與齊俱入,與汨偕出。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>從水之道而不為私焉,此吾所以道之也。”</STRONG> </P>

精靈 發表於 2012-9-24 00:55:27

<P><STRONG>孔子曰:“何謂始乎故,長乎性,成乎命也?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>曰:“吾生于陵安于陵,故也;長于水而安于水,性也;不知吾所以然而然,命也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>仲尼適楚,出于林中,見佝僂者承蜩,猶掇之也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>仲尼曰:“子巧乎!有道邪?”曰:“我有道也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>五六月,累垸二而不墜,則失者錙銖;累三而不墜,則失者十一;累五而不墜,猶掇之也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>吾處也,若橛株駒,吾執臂若槁木之枝。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>雖天地之大,萬物之多,而唯蜩翼之知。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>吾不反不側,不以萬物易蜩之翼,何為而不得?”孔子顧謂弟子曰:“用志不分,乃凝于神。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其佝僂丈人之謂乎!”丈人曰:“汝逢衣徒也,亦何知問是乎?修汝所以,而后載言其上。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>海上之人有好漚鳥者,每旦之海上,從漚鳥游,漚鳥之至者百住而不止。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其父曰:“吾聞漚鳥皆從汝游,汝取來,吾玩之。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>明日之海上,漚鳥舞而不下也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>故曰:至言去言,至為無為;齊智之所知,則淺矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>趙襄子率徒十萬,狩于中山,藉仍燔林,扇赫百里,有一人從石壁中出,隨煙燼上下,眾謂鬼物。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>火過,徐行而出,若無所經涉者,襄子怪而留之,徐而察之:形色七竅,人也;氣息音聲,人也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>問奚道而處石?奚道而入火?其人曰:“奚物而謂石?奚物而謂火?”襄子曰:“而向之所出者,石也;而向之所涉者,火也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其人曰:“不知也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>魏文侯聞之,問子夏曰:“彼何人哉?” 子夏曰:“以商所聞夫子之言,和者大同于物,物無得傷閡者,游金石,蹈水火,皆可也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>文侯曰:“吾子奚不為之?”子夏曰:“刳心去智,商未之能。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>雖然,試語之有暇矣。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>文侯曰:“夫子奚不為之?”子夏曰:“夫子能之而能不為者也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>文侯大說。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>有神巫自齊來處于鄭,命曰季咸,知人死生、存亡、禍福、壽夭,期以歲、月、旬、日如神。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>鄭人見之,皆避而走。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>列子見之而心醉,而歸以告壺丘子,曰:“始吾以夫子之道為至矣,則又有至焉者矣。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>壺子曰:“吾與汝無其文,未既其實,而固得道與?眾雌而無雄,而又奚卵焉?而以道與世抗,必信矣,夫故使人得而相汝。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>嘗試與來,以予示之。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>明日,列子與之見壺子。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>出而謂列子曰:“嘻!子之先生死矣,弗活矣,不可以旬數矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>吾見怪焉,見濕灰焉。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>列子入,涕泣沾襟,以告壺子。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>壺子曰:“向吾示之以地文,罪乎不誫不止,是殆見吾杜德幾也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>嘗又與來!”明日,又與之見壺子,出而謂列子曰:“幸矣,子之先生遇我也,有瘳矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>灰然有生矣,吾見杜權矣。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>列子入告壺子。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>壺子曰:“向吾示之以天壤,名實不入,而機發于踵,此為杜權。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>是殆見吾善者幾也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>嘗又與來!”明日,又與之見壺子,出而謂列子曰:“子之先生坐不齋,吾無得而相焉。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>試齋,將且復相之。”</STRONG> </P>

精靈 發表於 2012-9-24 00:56:02

<P><STRONG>列子入告壺子。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>壺子曰:“向吾示之以太沖莫朕,是殆見吾衡氣幾也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>鯢旋之潘為淵,止水之潘為淵,流水之潘為淵,濫水之潘為淵,沃水之潘為淵,氿水之潘為淵,雍水之潘為淵,汧水之潘為淵,肥水之潘為淵,是為九淵焉。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>嘗又與來!”明日,又與之見壺子。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>立未定,自失而走。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>壺子曰:“追之!”列子追之而不及,反以報壺子,曰:“已滅矣,已失矣,吾不及也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>壺子曰:”向吾示之以未始出吾宗。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>吾與之虛而猗移,不知其誰何,因以為茅靡,因以為波流,故逃也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>然后列子自以為未始學而歸,三年不出,為其妻爨,食犭希如食人,于事無親,雕?彖復樸,塊然獨以其形立;忄分然而封戎,壹以是終。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>子列子之齊,中道而反,遇伯昏瞀人。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>伯昏瞀人曰:“奚方而反?”曰:“吾驚焉。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“惡乎驚?”“吾食于十漿,而五漿先饋。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>伯昏瞀人曰:“右是,則汝何為驚已?”曰:“夫內誠不解,形諜成光,以外鎮人心,使人輕乎貴老,而敕其所患。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>夫漿人特為食羹之貨,多余之贏;其為利也薄,其為權也輕,而猶若是。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>而況萬乘之主,身勞于國,而智盡于事;彼將任我以事,而效我以功,吾是以驚。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>伯昏瞀人曰:“善哉觀乎!汝處己,人將保汝矣。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>無幾何而往,則戶外之屨滿矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>伯昏瞀人北面而立,敦杖蹙之乎頤,立有間,不言而出。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>賓者以告列子。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>列子提履徒跣而走,暨乎門,問曰:“先生既來,曾不廢藥乎?”曰:“已矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>吾固告汝曰:,人將保汝,果保汝矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>非汝能使人保汝,而汝不能使人無汝保也,而焉用之感也?感豫出異。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>且必有感也,搖而本身,又無謂也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>與汝游者,莫汝告也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>彼所小言,盡人毒也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>莫覺莫悟,何相孰也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>楊朱南之沛,老聃西游于秦。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>邀于郊。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>至梁而遇老子。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>老子中道仰天而嘆曰:“始以汝為可教,今不可教也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>楊朱不答。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>至舍,進涫漱巾櫛,脫履戶外,膝行而前,曰:“向者夫子仰天而嘆曰:‘始以汝為可教,今不可教。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>’弟子欲請夫子辭,行不閑,是以不敢。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>今夫子閑矣,請問其過。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>老子曰:“而睢睢而盱盱,而誰與居?大白若辱,盛德若不足。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>楊朱蹴然變容曰:“敬聞命矣!”其往也,舍迎將家,公執席,妻執巾櫛,舍者避席,煬者避灶。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其反也,舍者與之爭席矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>楊朱過宋,東之于逆旅。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>逆旅人有妾二人,其一人美,其一人惡;惡乾貴而美者賤。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>楊子問其故。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>逆旅小子對曰:“其美者自美,吾不知其美也;其惡者自惡,吾不知其惡也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>楊子曰:“弟子記之!行賢而去自賢之行,安往而不愛哉!” 天下有常勝之道,有不常勝之道。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>常勝之道曰柔,常不勝之道曰強。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>二者亦知。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>而人未之知。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>故上古之言:強,先不己若者;柔,先出于己者。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>先不己若者,至于若己,則殆矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>先出于己者,亡所殆矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>以此勝一身若徒,以此任天下若徒,謂不勝而自勝,不任而自任也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>粥子曰:“欲剛,必以柔守之;欲強,必以弱保之。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>積于柔必剛,積于弱必強。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>觀其所積,以知禍福之鄉。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>強勝不若己,至于若己者剛;柔勝出于己者,其力不可量。”</STRONG> </P>

精靈 發表於 2012-9-24 00:57:00

<P><STRONG>老聃曰:“兵強則滅。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>木強則折。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>柔弱者生之徒,堅強者死之徒。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>狀不必童而智童;智不必童而狀童。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>圣人取童智而遺童狀,眾人近童狀而疏童智。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>狀與我童者,近而愛之;狀與我異者,疏而畏之。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>有七尺之骸,手足之異,戴發含齒,倚而趣者,謂之人;而人未必無獸心。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>雖有獸心,以狀而見親矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>傅翼翼戴角,分牙布爪,仰飛伏走,謂之禽獸;而禽獸未必無人心。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>雖有人心,以狀而見疏矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>庖犧氏、女媧氏、神農氏、夏后氏,蛇身人面,牛首虎鼻:此有非人之狀,而有大圣之德。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>夏桀、殷紂、魯桓、楚穆,狀貌七竅,皆同于人,而有禽獸之心。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>而眾人守一狀以求至智,未可幾也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>??、虎為前驅,雕、鹖、鷹、鳶為旗幟,此以力使禽獸者也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>堯使夔典樂,擊石拊石,百獸率舞;簫韶九成,鳳皇來儀,此以聲致禽獸者也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>然則禽獸之心,奚為異人?形音與人異,而不知接之之道焉。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>圣人無所不知,無所不通,故得引而使之焉。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>禽獸之智有自然與人童者,其齊欲攝生,亦不假智于人也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>牝牡相偶,母子相親,避平依險,違寒就溫;居則有群,行則有列;小者居內,壯者居外;飲則相攜,食則鳴群。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>太古之時,則與人同處,與人并行。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>帝王之時,始驚駭散亂矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>逮于末世,隱伏逃竄,以避患害。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>今東方介氏之國,其國人數數解六畜之語者,蓋偏知之所得,太古神圣之人,備知萬物情態,悉解異類音聲。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>會而聚之,訓而受之,同于人民。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>故先會鬼神魑魅,次達八方人民,末聚禽獸蟲蛾。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>言血氣之類心智不殊遠也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>神圣知其如此,故其所教訓者無所遺逸焉。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>宋有狙公者,愛狙;養之成群,能解狙之意;狙亦得公之心。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>損其家口,充狙之欲。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>俄而匱焉,將限其食。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>恐眾狙之不馴于己也,先誑之曰:“與若芧,朝三而暮四,足乎?”眾狙皆起而怒。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>俄而曰:“與若芧,朝三而暮四,足乎?”眾狙皆伏而喜。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>物之以能鄙相籠,皆猶此也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>圣人以智籠群愚,亦猶狙公之以智籠眾狙也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>名實不虧,使其喜怒哉。</STRONG></P>

精靈 發表於 2012-9-24 00:57:52

<P><STRONG>紀渻子為周宣王養斗雞,十日而問:“雞可斗已乎?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>曰:“未也,方虛驕而恃氣。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>十日又問。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>曰:“未也,猶應影響。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>十日又問。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>曰:“未也,猶疾視而盛氣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>十日又問。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>曰:“幾矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>雞雖有鳴者,已無變矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>望之似木雞矣,其德全矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>異雞無敢應者,反走耳。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>惠盎見宋康王。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>康王蹀足謦欬,疾言曰:“寡人之所說者,勇有力也,不說為仁義者也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>客將何以教寡人?”惠盎對曰:“臣有道于此,使人雖勇,刺之不入;雖有力,擊之弗中。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>大王獨無意邪?”宋王曰:“善;此寡人之所欲聞也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>惠盎曰:“夫刺之不入,擊之不中,此猶辱也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>臣有道于此,使人雖有勇,弗敢刺;雖有力,弗敢擊。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>夫弗敢,非無其志也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>臣有道于此,使人本無其志也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>夫無其志也,未有愛利之心也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>臣有道于此,使天下丈夫女子莫不驩然皆欲愛利之。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>此其賢于勇有力也,四累之上也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>大王獨無意邪?”宋王曰:“此寡人之所欲得也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>惠盎對曰:“孔墨是已。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>孔丘墨翟無地而為君,無官而為長;天下丈夫女子莫不延頸舉踵而愿安利之。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>今大王,萬乘之主也;誠有其志,則四竟之內,皆得其利矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其賢于孔墨也遠矣。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>宋王無以應。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>惠盎趨而出。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>宋王謂左右曰:“辯矣,客之以說服寡人也!”</STRONG> </P>

精靈 發表於 2012-9-24 00:59:27

<P align=center><STRONG><FONT size=5>【<FONT color=red>沖虛真經 第三章 周穆王</FONT>】</FONT></STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>周穆王時,西極之國有化人來,入水火,貫金石;反山川,移城邑;乘虛不墜,觸實不硋。 </STRONG></P>
<P><BR><STRONG>千變萬化,不可窮極。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>既已變物之形,又且易人之慮。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>穆王敬之若神,事之若君。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>推路寢以居之,引三牲以進之,選女樂以娛之。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>化人以為王之宮室卑陋而不可處,王之廚饌腥螻而不可饗,王之嬪御膻惡而不可親。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>穆王乃為之改筑。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>土木之功。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>赭堊之色,無遺巧焉。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>五府為虛,而臺始成。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其高千仞,臨終南之上,號曰中天之臺。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>簡鄭衛之處子娥媌靡曼者,施芳澤,正蛾眉,設笄珥,衣阿錫。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>曳齊紈。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>粉白黛黑,佩玉環。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>雜芷若以滿之,奏《承云》、《六瑩》、《九韶》、《晨露》以樂之。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>日月獻玉衣,旦旦薦玉食。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>化人猶不舍然,不得已而臨之。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>居亡幾何,謁王同游。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>王執化人之祛,騰而上者,中天乃止。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>暨及化人之宮。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>化人之宮構以金銀,絡以珠玉;出云雨之上,而不知下之據,望之若屯云焉。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>耳目所觀聽,鼻口所納嘗,皆非人間之有。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>王實以為清都、紫微、鈞天、廣樂,帝之所居。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>王俯而視之,其宮榭若累塊積蘇焉。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>王自以居數十年不思其國也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>化人復謁王同游,所及之處,仰不見日月,俯不見河海。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>光影所照,王目眩不能得視;音響所來,王耳亂不能得聽。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>百骸六藏,悸而不凝。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>意迷精喪,請化人求還。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>化人移之,王若殞虛焉。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>既寤,所坐猶向者之處,侍御猶向者之人。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>視其前,則酒未清,肴未昲。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>王問所從來。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>左右曰:“王默存耳。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>由此穆王自失者三月而復。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>更問化人。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>化人曰:“吾與王神游也,形奚動哉?且曩之所居,奚異王之宮?曩之所游,奚異王之圃?王閑恒有,疑暫亡。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>變化之極,徐疾之間,可盡模哉?”王大悅。</STRONG> </P>

精靈 發表於 2012-9-24 01:00:09

<P><STRONG>不恤國事,不樂臣妾,肆意遠游。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>命駕八駿之乘,右服驊騮而左綠耳,右驂赤驥而左白{減木},主車則造父為御,離離右;<BR><BR>次車之乘,右服渠黃而左逾輪,左驂盜驪而右山子,柏夭主車,參百為御,奔戎為右。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>馳驅千里,至于巨蒐氏之國。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>巨蒐氏乃獻白鵠之血以飲王,具牛馬之湩以洗王之足,及二乘之人。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>已飲而行,遂宿于昆侖之阿,赤水之陽。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>別日升昆侖之丘,以觀黃帝之呂,而封之以詒后世。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>遂賓于西王母,觴于瑤池之上。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>西王母為王謠,王和之,其辭哀焉。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>乃觀日之所入。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>一日行萬里。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>王乃嘆曰:“於乎!予一人不盈于德而諧于樂,后世其追數吾過乎!”<BR><BR>穆王幾神人哉!能窮當身之樂,猶百年乃徂,世以為登假焉。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>老成子學幻于尹文先生,三年不告。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>老成子請其過而求退。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>尹文先生揖而進之于室,屏左右而與之言曰:“昔老聃之徂西也,顧而告予曰:有生之氣,有形之狀,盡幻也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>造化之所始,陰陽之所變者,謂之生,謂之死。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>窮數達變,因形移易者,謂之化,謂之幻。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>造物者其巧妙,其功深,固難窮難終。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>因形者其巧顯,其功淺,故隨起隨滅。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>知幻化之不異生死也,始可與學幻矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>吾與汝亦幻也,奚須學哉?”老成了歸,用尹文先生之言深思三月,遂能存亡自在,憣校四時;冬起雷,夏造冰。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>飛者走,走者飛。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>終身不箸其術,故世莫傳焉。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>子列子曰:“善為化者,其道密庸,其功同人。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>五帝之德,三王之功,未必盡智勇之力,或由化而成。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>孰測之哉?” 覺有八徵,夢有六侯。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>奚謂八徵?一曰故,二曰為,三曰得,四曰喪,五曰哀,六曰樂,七曰生,八曰死。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>此者八徵,形所接也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>奚謂六侯?一曰正夢,二曰愕夢,三曰思夢,四曰寤夢,五曰喜夢,六曰懼夢。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>此六者,神所交也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>不識感變之所起者,事至則惑其所由然,識感變之所起者,事至則知其所由然。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>知其所由然,則無所怛。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>一體之盈虛消息,皆通于天地,應于物類。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>故陰氣壯,則夢涉大水而恐懼;陽氣壯,則夢涉大火而燔?內;陰陽俱壯,則夢生殺。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>甚飽則夢與,甚饑則夢取。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>是以以浮虛為疾者,則夢揚;以沈實為疾者,則夢溺。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>藉帶而寢則夢蛇;飛鳥銜發則夢飛。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>將陰夢火,將疾夢食。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>飲酒者憂,歌舞者哭。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>子列子曰:“神遇為夢,形接為事。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>故晝想夜夢,神形所遇。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>故神凝者想夢自消。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>信覺不語,信夢不達,物化之往來者也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>古之真人,其覺自忘,其寢不夢,幾虛語哉?” 西極之南隅有國焉,不知境界之所接,名古莽之國。</STRONG> </P>

精靈 發表於 2012-9-24 01:00:42

<P><STRONG>陰陽之氣所不交,故寒暑亡辨;日月之光所不照,故晝夜亡辨。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其民不食不衣而多眠。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>五旬一覺,以夢中所為者實,覺之所見者妄。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>四海之齊謂中央之國,跨河南北,越岱東西,萬有余里。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其陰陽之審度,故一寒一暑;昏明之分察,故一晝一夜。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其民有智有愚。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>萬物滋殖,才藝多方。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>有君臣相臨,禮法相持。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其所云為,不可稱計。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>一覺一寐,以為覺之所為者實,夢之所見者妄。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>東極之北隅有國曰阜落之國。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其土氣常燠,日月余光之照。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其土不生嘉苗。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其民食草根木實,不知火食。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>性剛悍,強弱相藉,貴勝而不尚義;多馳步,少休息,常覺而不眠。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>周之尹氏大治產,其下趣役者侵晨昏而弗息。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>有老役夫筋力竭矣,而使之彌勤。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>晝則呻呼而即事,夜則昏憊而熟寐。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>精神荒散,昔昔夢為國君。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>居人民之上,總一國之事。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>游燕宮觀,恣意所欲,其樂無比。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>覺則復役。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>人有慰喻其勤者,役夫曰:“人生百年,晝夜各分。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>吾晝為仆虜,苦則苦矣;夜為人君,其樂無比。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>何所怨哉?”尹氏心營世事,慮鐘家業,心形俱疲,夜亦昏憊而寐。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>昔昔夢為人仆,趨走作役,無不為也;數罵杖撻,無不至也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>眠中啽囈呻呼,徹旦息焉。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>尹氏病之,以訪其友。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>友曰:“若位足榮身,資財有余,勝人遠矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>夜夢為仆,苦逸之復,數之常也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>若欲覺夢兼之,豈可得邪?”尹氏聞其友言,寬其役夫之程,減己思慮之事,疾并少間。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>鄭人有薪于野者,遇駭鹿,御而擊之,斃之。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>恐人見之也,遽而藏諸隍中,覆之以蕉,不勝其喜。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>俄而遺其所藏之處,遂以為夢焉。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>順途而詠其事。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>傍人有聞者,用其言而取之。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>既歸,告其室人曰:“向薪者夢得鹿而不知其處;吾今得之,彼直真夢者矣。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>室人曰:“若將是夢見薪者之得鹿邪?詎有薪者邪?今真得鹿,是若之夢真邪?”夫曰:“吾據得鹿,何用知彼夢我夢邪?”薪者之歸,不厭失鹿,其夜真夢藏之之處,又夢得之之主。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>爽旦,案所夢而尋得之。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>遂訟而爭之,歸之士師。</STRONG> </P>

精靈 發表於 2012-9-24 01:01:33

<P><STRONG>士師曰:“若初真得鹿,妄謂之夢;真夢得鹿,妄謂之實。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>彼真取若鹿,而與若爭鹿。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>室人又謂夢仞人鹿,無人得鹿。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>今據有此鹿,請二分之。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>以聞鄭君。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>鄭君曰:“嘻!士師將復夢分人鹿乎?”訪之國相。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>國相曰:“夢與不夢,臣所不能辨也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>欲辨覺夢,唯黃帝孔丘。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>今亡黃帝孔丘,熟辨之哉?且恂士師之言可也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>宋陽里華子中年病忘,朝取而夕忘,夕與而朝忘;在途則忘行,在室而忘坐;今不識先,后不識今。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>闔室毒之。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>謁史而卜之,弗占;謁巫而禱之,弗禁;謁醫而攻之,弗已。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>魯有儒生自媒能治之,華子之妻子以居產之半請其方。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>儒生曰:“此固非封兆之所占,非祈請之所禱,非藥石之所攻。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>吾試化其心,變其慮,庶幾其瘳乎!”于是試露之,而求衣;饑之,而求食;幽之,而求明。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>儒生欣然告其子曰:“疾可已也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>然吾之方密,傳世不以告人。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>試屏左右,獨與居室七曰。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>從之。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>莫知其所施為也,而積年之疾一朝都除。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>華子既悟,乃大怒,黜妻罰子,操戈逐儒生。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>宋人執而問其以。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>華子曰:“曩吾忘也,蕩蕩然不覺天地之有無。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>今頓識既往,數十年來存亡、得失、哀樂、好惡,擾擾萬緒起矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>吾恐將來之存亡、得失、哀樂、好惡之亂吾心如此也,須臾之忘;可復得乎?”子貢聞而怪之,以告孔子。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>孔子曰:“此非汝所及乎!”顧謂顏回紀之。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>秦人逄氏有子,少而惠,及壯而有迷罔之疾。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>聞歌以為哭,視白以為黑,饗香以為朽,嘗甘以為苦,行非以為是:意之所之,天地、四方,水火、寒暑,無不倒錯者焉。</STRONG> </P>

精靈 發表於 2012-9-24 01:02:07

<P><STRONG>楊氏告其父曰:“魯之君子多術藝,將能已乎?汝奚不訪焉?”其父之魯,過陳,遇老聃,因告其子之證。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>老聃曰:“汝庸知汝子之迷乎?今天下之人皆惑于是非,昏于利害。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>同疾者多,固莫有覺者。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>且一身之迷不足傾一家,一家之迷不足傾一鄉,一鄉之迷不足傾一國,一國之迷不足傾天下。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>天下盡迷,孰傾之哉?向使天下之人其心盡如汝子,汝則反迷矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>哀樂、聲色、臭味、是非,孰能正之?且吾之此言未必非迷,而況魯之君子,迷之郵者,焉能解人之迷哉?榮汝之糧,不若遄歸也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>燕人生于燕,長于楚,及老而還本國。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>過晉國,同行者誑之;指城曰:“此燕國之城。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其人愀然變容。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>指社曰:“此若里之社。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>乃謂然而嘆。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>指舍曰:“此若先人之廬。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>乃涓然而泣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>指垅曰:“此若先人之冢。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其人哭不自禁。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>同行者啞然大笑,曰:“予昔給若,此晉國耳。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其人大慚。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>及至燕,真見燕國之城社,真見先人之廬冢,悲心更微。</STRONG> </P>

精靈 發表於 2012-9-24 01:04:32

<P align=center><STRONG><FONT size=5>【<FONT color=red>沖虛真經 第四章 仲尼</FONT>】</FONT></STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>仲尼閑居,子貢入待,而有憂色。 </STRONG></P>
<P><BR><STRONG>子貢不敢問,出告顏回。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>顏回援琴而歌。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>孔子聞之,果召回入,問曰:“若奚獨樂?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>回曰:“夫子奚獨憂?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>孔子曰:“先言爾志。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>曰:“吾昔聞之夫子曰:‘樂天知命故不憂’,回所以樂也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>孔子愀然有間曰:“有是言哉?汝之意失矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>此吾昔日之言爾,請以今言為正也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>汝徒知樂天知命之無憂,未知樂天知命有憂之大也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>今告若其實。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>修一身,任窮達,知去來之非我,亡變亂于心慮,爾之所謂樂天知命之無憂也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>曩吾修《詩》《書》,正禮樂,將以治天下,遣來世;非但修一身,治魯國而已。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>而魯之君臣日失其序,仁義益衰,情性益薄。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>此道不行一國與當年,其如天下與來世矣?</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>吾始知《詩》《書》禮樂無救于治亂,而未知所以革之之方:此樂天知命者之所憂。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>雖然,吾得之矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>夫樂而知者,非古人之謂所樂知也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>無樂無知,是真樂真知;故無所不樂,無所不知,無所不憂,無所不為。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>《詩》《書》禮樂,何棄之有?革之何為?”顏回北面拜手曰:“回亦得之矣。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>出告子貢。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>子貢茫然自失,歸家淫思七日,不寢不食,以至骨立。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>顏回重往喻之,乃反丘門,弦歌誦書,終身不輟。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>陳大夫聘魯,私見叔孫氏。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>叔孫氏曰:“吾國有圣人。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>曰:“非孔丘邪?”曰:“是也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“何以知其圣乎?”叔孫氏曰:“吾常聞之顏回,曰:‘孔丘能廢心而用形。’”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>陳大夫曰:“吾國亦有圣人,子弗知乎?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>曰:“圣人孰謂?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>曰:“老聃之弟子有亢倉之者,得聃之道,能以耳視而目聽。” </STRONG></P>
<P><BR><STRONG>魯侯聞之大驚,使上卿厚禮而致之。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>亢倉子應聘而至。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>魯侯卑辭請問之。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>亢倉子曰:“傳之者妄。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>我能視聽不用耳目,不能易耳目之用。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>魯侯曰:“此增異矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其道奈何?寡人終愿聞之。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>亢倉子曰:“我體合于心,心合于氣,氣合于神,神合于無。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其有介然之有,唯然之音,雖遠在八荒之外,近在眉睫之內,來干我者,我必知之。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>乃不知是我七孔四支之所覺,心腹六臟之知,其自知而已矣。”</STRONG> </P>
頁: [1] 2 3
查看完整版本: 【沖虛真經(即《列子》)】