精靈 發表於 2012-9-24 02:15:40

<P><STRONG>“然,夫人能深自養,乃能養人。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>夫人能深自愛,乃能愛人。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>有身且自忽,不能自養,安能厚養人乎哉?<BR><BR>有身且不能自愛重而全形,謹守先人之祖統,安能愛人全人?愚哉!子寧深解不耶?”<BR><BR>“唯唯,善哉善哉!”“行,子以為吾書不可信也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>試取上古、人所案行、得天心而長吉者書文,復取中古、人所案行、得天心者書策文,復取下古、人所思務行、得天意而長自全者文書,宜皆上下流視考之,必與重規合矩無殊也,乃子蒙且大解,乃后且大信吾書言也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>今天疾人后生者日益輕易,斗命試才,下愚乃言天無知,道天不效也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>夫地尚不欺人,種禾得禾,種麥得麥,其用功力多者,其稼善,何況天哉!今故天積怨下愚無知者,更相教輕事,為愚后生者日益劇,故生災異變怪,非一也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>是天與人君獨深厚,比若父子之恩則相教。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>愚者見是,不以時報其君,反復蔽匿,斷絕天路,天復益忿忿,后復承負之,增劇不可移,帝王雖有萬人之善,猶復無故被其害也,故使為善者不明,若無益也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>令使下愚言天無知,固有以乎哉!”<BR><BR>“今見天師言,心解與更生無異也,善哉善哉!弟子雖多愁天師,冒死問事,始若有過,已問得解,意大喜,不悔之也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“夫無知而不問,無由得通達。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>子言是其意也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>行,書多悉備,頭足腹背,表里悉具,自與眾賢共案之,勿復問。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“唯唯。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>右問天師文書眾多從上到下所為出斷訣 <BR><BR>◎五事解承負法第四十八蔽暗弟子再拜言:“夫大賢見師說一面,知四面之說;小賢見師說一負,知四負之說,故易為說也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其愚暗蔽頓之人,不事見為說之,猶復心懷疑,故敢具問天師。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>師既為皇天解承負之仇,為后土解承負之殃,為帝王解承負之厄,為百姓解承負之過,為萬二千物解承負之責。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>又言:“下愚弟子乃為天問事,不敢不冒過悉道之,愿具聞其意何等也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“平言。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“今帝王人民有承負,凡事亦皆自有承負耶?”“善哉!子為天問事,誠詳且謹。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“今每與天師對會,常言弟子乃為天問疑事,故敢不詳也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“善哉!子有謹良之意,且可屬事。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>行,今子樂欲令吾悉具說之耶?不惜難之也,但恐太文,難為才用。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>具說天下承負,乃千萬字尚少也,難勝,既為子舉其凡綱,令使眾賢可共意,而盡得其意,與券書無異也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“唯天師語。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“明開兩耳,安坐定心聽。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“唯唯。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“然,天地生凡物,無德而傷之,天下云亂,家貧不足,老弱饑寒,縣官無收,倉庫更空。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>此過乃本在地傷物,而人反承負之。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>一大凡事解,未復更明聽。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>今一師說,教十弟子,其師說邪不實,十弟子復行,各為十人說,已百人偽說矣;<BR><BR>百人復行,各為十人說,已千人邪說矣;<BR><BR>千人各教十人,萬人邪說矣;<BR><BR>萬人四面俱言,天下邪說,又言者大眾,多傳相征,不可反也,因以為常說。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>此本由一人失說實,乃反都使此凡人失說實核,以亂天正文,因而移風易俗,天下以為大病,而不能相禁止,其后者劇,此即承負之厄也,非后人之過明矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>后世不知其所由來者遠,反以責時人,故重相冤也,復為結氣不除,日益劇甚,故凡二事解,真人復更明聽。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>令一人為大欺于都市中,四面行于市中,大言地且陷,成涵水,垂泣且言。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>一市中人歸道之,萬家知之,老弱大小四面行言。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>天下俱得知之,乃使天下欺,后者增益之,其遠者尤劇。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>是本由一人言,是即承負空虛言之責也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>后人何過乎?反以過時人。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>三事解,然真人復更明聽。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>夫南山有大木,廣縱覆地數百步,其本莖一也,上有無訾之枝葉實,其下根不堅持地,而為大風雨所傷,其上億億枝葉實悉傷死亡,此即萬物草木之承負大過也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其過在本不在末,而反罪未,曾不冤結耶?<BR><BR>今是末無過,無故被流災得死亡,夫承負之責如此矣,寧可罪后生耶?四事解,然責人復更明聽。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>南山有毒氣,其山不善閉藏,春南風與風氣俱行,乃蔽日月,天下彼其咎,傷死者積眾多。</STRONG> </P>

精靈 發表於 2012-9-24 02:16:21

<P><STRONG>此本獨南山發泄氣,何故反使天下人承負得病死焉。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>時人反言猶惡,故天則殺汝。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>以過其人,曾不冤乎哉?此人無過,反承負得此災,魂神自冤,生人復就過責之,其氣冤結上動天。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其咎本在山有惡氣風,持來承負之責如此矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>五事解,然真人復更危坐,詳聽吾言。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>本道常正,不邪偽欺人。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>人但座先人君王人師父教化小小失正,失正言,失自養之正道,遂相效學,后生者日益劇,其故為此。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>積久傳相教,俱不得其實,天下悉邪,不能相禁止。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>故災變萬種興起,不可勝紀,此所由來者積久復久。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>愚人無知,反以過時君,以責時人,曾不重被冤結耶?<BR><BR>天下悉邪,不能自知,帝王一人,雖有萬人之德,獨能如是何?<BR><BR>然今人行,豈有解耶?<BR><BR>若食盡欲得之,而病人獨不能食,乃到于死亡,豈有解耶?<BR><BR>今交陰陽,相得盡樂,有子孫祭神求吉,而自若不能生子,豈有解耶?<BR><BR>夫人生盡樂好善而巨壯,而固反不肖且惡,豈有解哉?此盡承負之大效也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>反以責時人,故不能平其治也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>時人傳受邪偽久,安能卒自改正乎哉?遂從是常冤,因為是連久,天憐之。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>故上皇道應元氣而下也,子勿怪之也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“以何為初?以思守一。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>何也?一者,數之始也;一者,生之道也;一者,元氣所起也;一者,天之綱紀也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>故使守思一,從上更下也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>夫萬物凡事過于大,末不反本者,殊迷不解,故更反本也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>欲解承負之責,莫如守一。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>守一久,天將憐之。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>一者,天之紀綱,萬物之本也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>思其本,流及其末。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>是以古者圣人,將有可為作,皆仰占天文,俯視地理,明其反本之明效也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>真人解未?”“唯唯。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“今訾子悒悒,已舉承負端首,天下之事相承負皆如此。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>豈知之耶?”“唯唯。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>今天師都舉端首,愚生心結已解。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“行,語真人一大要言,上古得道,能平其治者,但工自養,守其本也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>中古小失之者,但小忽自養,失其本。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>下古計不詳,輕其身,謂可再得,故大失之而亂其治。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>雖然,非下古人過也,由承負之厄會也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>行文已復重,吾不復言,百言百同,無益也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>可毋增書為文,今天辭已通囑于真人。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“唯唯。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“行,歸思其要,以付有德君,書要為解承負出。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“唯唯。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>右問凡事承負結氣訣</STRONG> </P>

精靈 發表於 2012-9-24 02:17:27

<P align=center><STRONG><FONT size=5>【<FONT color=red>太平經</FONT>】</FONT></STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>●丙部之四(卷三十八) </STRONG></P>
<P><BR><STRONG>◎師策文第四十九</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>師曰:“吾字十一明為止,丙午丁巳為祖始。 </STRONG></P>
<P><BR><STRONG>四口治事萬物理,子巾用角治其右,潛龍勿用坎為紀。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>人得見之壽長久,居天地間活而已,治百萬人仙可待,善治病者勿欺紿,樂莫樂乎長安市,使人壽若西王母,比若四時周反始,九十字策傳方士。”</STRONG> </P>

精靈 發表於 2012-9-24 02:18:46

<P align=center><STRONG><FONT size=5>【<FONT color=red>太平經</FONT>】</FONT></STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>●丙部之五(卷三十九) <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>◎解師策書訣第五十 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>真人稽首再拜:“唯唯。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>請問一疑事解。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“平言,何等也?”“天師前所與愚昧不達之生策書,凡九十字。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>謹歸思于幽室,閑處連日時,質性頑頓,晝夜念之,不敢懈怠,精極心竭,周遍不得其意;<BR><BR>今唯天師幸哀不達之生,愿為其具解說之,使可萬萬世貫結而不忘。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“善哉,子之難問乎,可謂天人也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>諾,真人詳聆聽,為子悉解其要意。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>真人請問神人:“前所賜不達之生策書九十字,未知趨向,義理所歸,愿為一一解,以遺后世,貫結而不忘。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>神人言:“為子直解之。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>師曰:“吾字十一明為止:師者,正謂皇天神人師也;曰者,辭也,吾乃上辭于天,親見遣,而下為帝王萬民具陳,解億萬世諸承負之謫也;吾者,我也,我者,即天所急使神人也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>今天以是承負之災四流,始有本根,后治者悉皆隨之失其政,無從得中斷止之,更相賊傷,為害甚深,今天以為重憂;字者,言吾今陳列天書累積之字也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>十者,書與天真誠信洞相應,十十不誤,無一欺者也,得而眾賢,各自深計,其先人皆有承負也,誦之不止,承負之厄小大,悉且已除矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>一者,其道要正當以守一始起也,守一不置,其人日明乎,大迷解矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>明為止,止者,足也,夫足者為行生,行此道者,但有日益昭昭,不復愚暗冥冥也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>十一者,士也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>明為止者,赤也,言赤氣得此,當復更盛,王大明也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>止者,萬物之足也,萬物始萌,直布根,以本足生也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>行此道,其法乃更本元氣,得天地心,第一最善,故稱上皇之道也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>丙午丁巳為祖始:丙午丁巳,火也,赤也;丙午者,純陽也,丁巳者,純陰也;陰陽主和,凡事言陰陽氣,當復和合天下而興之也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>為者,為利帝王,除兇害出也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>祖者,先也,象三皇德也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>始者,反本初也,故行是道,當得反上皇也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>四口治事萬物理:四而得口者,言也,能日習言吾書者,即得天正經字也,令得其至意,乃上與天心合,使萬物各得其所,而不復亂,故言萬物理也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>子巾用角治其右者:誦字也,言誦讀此書而不止,凡事悉且一旦而正,上得天意,歡然而常喜,無復留倍也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>潛龍勿用坎為紀:潛龍者,天氣還復初九,甲子歲也,冬至之日也,天地正始起于是也;龍者,乃東方少陽,木之精神也,故天道因木而出,以興火行;夫物將盛者,必當開通其門戶也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>真人到期月滿,出此書,宜投之開明之地。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>開者,辟也,通也,達也,開其南,更調暢陽氣,消去其承負之厄會也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>潛者,藏也,道已往到,反隱藏也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>勿者,敢也,未也,先見文者,未知行也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>用者,治也,事也,今天當用此書除災害也,玄甲歲出之。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其時君未能深原書意,得能用之也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>故言勿用者,見天文未敢專信而即效案用之也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>信用之者,事立效見響應,是其明證也,乃與天合,故響應也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>坎為紀者,子稱坎;甲,天也,綱也,陽也;坎者,子也,水也,陰也,紀也;故天與地常合,其綱紀于玄甲子初出,此可為有德上君治綱紀也,故言坎為紀也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>乃謂上皇天書,下為德君出真經,書以繩斷邪,以玄甲為微初也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>凡物生者,皆以甲為首,子為本,故以上甲子序出之也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>人得見之壽長久:人者,正謂帝王一人也,上德易覺知行道書之人也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>據瑞應文,不疑天道也,深得其意,則壽矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>壽者,竟其天年也;長者,得無窮也;久者,久存也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>居天地間活而已:居者,處也,處天地間活而已者,當學真道也,浮華之文不能久活人也,諸承負之厄會,咎皆在無實核之道故也,今天斷去之也。</STRONG> </P>

精靈 發表於 2012-9-24 02:19:40

<P><STRONG>治百萬人仙可待:治者,正也,天以此書正眾賢之心,各自治病,守真去邪。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>仙可待者,言天下聞之,真道翕然悉出,往輔佐有德之君。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>治真道者,活人法也,故言仙可待也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>善治病者勿欺殆:凡人悉愚,不為身計,皆以邪偽之文,無故自欺殆,冤哉!<BR><BR>反得天重謫,而生承負之大責,故天使其棄浮華文,各守真實,保其一旦夕力行之,令人人各有益其身,無肯復自欺殆者也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>樂乎長安市:樂者,莫樂于天上皇太平氣至也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>乎者,嗟嘆其德,大優無雙也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>長者,行此道者,其德善長,無窮已也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>安者,不復危亡也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>得行此道者,承負天地之謫悉去,乃長安曠曠恢恢,無復憂也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>市者,天下所以共致聚人處也,行此書者,言國民大興云云,比若都市中人也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>使人壽若西王母:使人者,使帝王有天德好行正文之人也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>若者,順也,能大順行吾書,即天道也,得之者大吉,無有咎也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>西者,人人棲存真道于胸心也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>王者,謂帝王得案行天道者,大興而王也,其治善,乃無上也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>母者,老壽之證也,神之長也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>比若四時周反始:比者,比也,比若四時傳相生、傳相成,不復相賊傷也,其治無有刑也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>九十字策傳方士:九者,究也,竟也,得行此者,德乃究洽天地陰陽萬物之心也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>十者,十十相應,無為文也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>字者,言天文上下字,周流遍道足也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>傳者,信也,故為作委字符信以傳之也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>方者,大方正也,持此道急往付歸有道德之君,可以消去承負之兇,其治即方且大正也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>士者,有可克志一介之人也,一介之人者,端心可教化屬事,使往通此道也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>吾策之說,將可睹矣,真人豈曉解未乎?”<BR><BR>“唯唯,善哉善哉!見天師言,大樂已至矣。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“子可謂已知之矣。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“愚生每有所問,自知積愁天師,向不問,何從得知之?”<BR><BR>“然,子言是也,賢圣有疑,皆問之,故賢圣悉有師也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>不可茍空強說也,夫強說適可一言,不能再轉也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“唯唯,是以愚生不敢強說也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“子言是也,大儒謙,亦不失之也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“今天師事事假其路,為剝解凡疑,遂得前問所不及。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>今欲有可乞問,甚不謙,不知當言邪?不邪?”“疑者平言,勿諱。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“唯唯。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>古今賢圣皆有師,今天師,道滿溢復當師誰乎?”<BR><BR>“善哉善哉!子之問也,可謂睹微意矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>然吾始學之時,同問于師,非一人也,久久道成德就,乃得上與天合意,乃后知天所欲言,天使太陽之精神來告吾,使吾語,故吾者乃以天為師。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>雖喻真人,向天不欲言,吾不敢妄出此說,天必誅吾,真人亦知此誠重耶?子誡慎之!”“唯唯。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>愚生問疑于天師,無不解者,心喜常不能自禁言,愿復乞問一事。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“行道之。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“唯唯。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>今天師比為暗蒙淺生具說承負說,不知承與負,同邪?異邪?”“然,承者為前,負者為后。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>承者,乃謂先人本承天心而行,小小失之,不自知,用日積久,相聚為多,今后生人反無辜蒙其過謫,連傳被其災,故前為承,后為負也,負者,流災亦不由一人之治,比連不平,前后更相負,故名之為負。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>負者,乃先人負于后生者也;病更相承負也,言災害未當能善絕也,絕者復起,吾敬受此書于天,此道能都絕之也,故為誠重貴而無平也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>真人知之邪?”“唯唯,可忄亥哉!可忄亥哉!”“行去,勿復問。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“唯唯。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>右解師策書九十字訣 ◎真券訣第五十一 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“真人前。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>凡天下事何者是也,何者非也?”“試而即應,事有成功,其有結疾病者解除,悉是也;試其事而不應,行之無成功,其有結疾者不解除,悉非,非一人也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“善哉!子之言真是也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>言雖少,斯可解億萬事,吾無以加子之言也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>夫欲效是非,悉皆案此為法,可勿懷狐疑,此即召信之符也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“何謂也?”“夫凡事信不信,何須必當考問之也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>古者圣賢,但觀人所行證驗也,知之矣,明于日月。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>子說積善,不可變易也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>欲知吾書,悉取信效于是。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>真人知邪?”“唯唯。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“行去,名此為真券,慎勿遺,無投于下方,以為訣策書章。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>右召信符效書證真券</STRONG> </P>

精靈 發表於 2012-9-25 21:57:00

<P align=center><STRONG><FONT size=5>【<FONT color=red>太平經</FONT>】</FONT></STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>●丙部之六(卷四十)</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>&nbsp;◎努力為善法第五十二 </STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“真人前,天下之人凡有幾窮乎?”<BR><BR>“何謂也?”<BR><BR>“謂平平無變,人有幾迫窮乎?”“所窮眾多。” </STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“其所窮,獨無有名字邪?”“不可名字也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“子未知也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>天下之人有四窮。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“何謂也?”<BR><BR>“謂子本得生于父母也,既生,年少之時,思其父母不能去,是一窮也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>適長,巨大自勝,女欲嫁,男欲娶,不能勝其情欲,因相愛不能相離,是二窮也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>既相愛,即生子,夫婦老長,顏色適不可愛,其子少可愛,又當見養,是三窮也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其子適巨,可毋養身,便自老長不能行,是四窮也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>四窮之後,能得明師,思慮守道尚可。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>高才有天命者或得度,其次或得壽,其次可得須臾樂其身,魂魄居地下,為其復見樂。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“何謂也?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“地下得新死之人,悉問其生時所作為,所更,以是生時可為,定名籍,因其事而責之。故事不可不豫防,安危皆其身自得之也。真人慎之,見此誡耶?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“唯唯。天師乃敕以不見之言。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“然,所以敕教子者,見子常有善意,恐真人懈倦,故明示敕之耳。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“唯唯。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“真人今學,以何自期乎?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“以年窮盡為期。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“善哉子志,可謂得道意矣。然凡人行,皆以壽盡為期,顧有善惡盡耳。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“何謂也?愿聞之。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“然,守善學,游樂而盡者,為樂游鬼,法復不見愁苦,其自愁苦而盡者為愁苦鬼,惡而盡者為惡鬼也。此皆露見之事,凡人可知也,而人不肯為善,樂其魂神,其過誠重。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“何謂也?”“人生乃受天地正氣,四時五行,來合為人。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>此先人之統體也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>此身體,或居天地四時五行。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>先人之身,常樂善無憂,反復傳生,後世不肖,反久苦天地四時五行之身,令使更自冤死,尚愁其魂魄。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>是故愚士不深計,不足久居也,故令欲使其疾死亡,于其死不復恨之也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>精神但自冤憐,無故得愁恚于此下士。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>是故古者大賢聖,深計遠慮知如此,故學而不止也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其為人君者,樂思太平,得天之心,其功倍也,魂神得常游樂,與天善氣合。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其不能平其治者,治不合天心,不得天意,為無功于天上,已到終,其魂神獨見責于地下,與惡氣合處。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>是故太古上聖之君,乃知此,故努力也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>愚人不深計,故生亦有謫于天,死亦有謫于地。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“可駭哉!弟子愚暗,不欲聞也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“善哉!子既來學,不欲聞此,即且努力為善矣。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“唯唯。天師處地,使得知天命,受教敕深厚,以何得免于此哉?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“善乎!子但急傳吾書道,使天下人得行之,俱思其身,定精念,合于大道,且自知過失所從來也,即承負之責除矣。天地大喜,年復得反上古而倍矣。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“善哉善哉!”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“行,辭小竟,真人努力勉之,異日復來。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“唯唯。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“得書詳思上下,學而不精,名為惚恍。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>求事不得無形象,思念不致精神,無從得往。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“善哉善哉!” 右天師誡人生時不努力卒死尚為魂神得承負之謫</STRONG> </P>

精靈 發表於 2012-9-25 22:00:12

<P><STRONG>◎分解本末法第五十三 </STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“真人前,子既來學,當廣知道意,少者可案行耶?多者可案行耶?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“然,備足眾多者,可案行也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“噫!子內未廣知道要意也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>今天,一也,反行地二。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其意何也?今地,二也,反行人三,何也?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“愚生愿聞其相行意”。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“然,夫地為天使,人為地使,故天悅喜,則使今年地上萬物大善。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>天不喜悅,地雖欲養也,使其物惡。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>地善,則居地上者人民好善,此其相使明效也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>故治亂者,由太多端,不得天之心,當還反其本根。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>夫人言太多,而不見是者,當還反其本要也,乃其言事可立也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>故一言而成者,其本文也;</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>再轉言而止者,乃成章句也;</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>故三言而止,反成解難也,將遠真,故有解難也;</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>四言而止,反成文辭也;</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>五言而止,反成偽也;</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>六言而止,反成欺也;</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>七言而止,反成破也;</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>八言而止,反成離散遠道,遠復遠也;</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>九言而止,反成大亂也;十言而止,反成滅毀也,故經至十而改,更相傳而敗毀也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>夫凡事毀者,當反本。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>故反守一以為元初。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>是故天數起于一,十而終也,是天道自然之性也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>是故古者聖人問事,初一卜占者,其吉兇是也,守其本也,乃天神下告之也;</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>再卜占者,地神出告之也;</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>三卜占者,人神出告之也;</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>過此而下者,皆欺人不可占,故卦數則不中也,人辭文多則不珍。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“善哉善哉!今緣天師常哀憐其不及,愿復更乞一言。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“平行。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“數何故止十而終?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“善哉!子深執知,問此事法。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>然,天數乃起于一,終于十,何也?天,初一也,下與地相得為二,陰陽具而共生萬物。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>始萌于北,元氣起于子,轉而東北,布根于角,轉在東方,生出達,轉在東南,而悉生枝葉,轉在南方,而茂盛,轉在西南,而向盛,轉在西方,而成熟,轉在西北,而終。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>物終,當更反始,故為亥,二人共抱一為三皇初,是故亥者,核也,乃始凝核也,故水始凝于十月也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>壬者,任也,已任必滋日益巨,故子者,滋也,三而得陰陽中和氣,都具成而更反初起,故反本,名為甲子。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>夫天道生物,當周流俱具,睹天地四時五行之氣,乃而成也,一氣不足,即輒有不足也,故本之于天地,周流八方也,凡數適十也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>真人寧解知之不乎?” </STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“唯唯,善哉善哉!誠受厚恩。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“子勿謝也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“何乎?”“夫師弟子功大重。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>比若父母生子,不可謝而解也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“何謂也?”“父母未生子之時,愚者或但投其施于野,便著土而生草木,亦不自知當為人也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>洞洞之施,亦安能言哉?遂成草木。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>及乃得陰陽相合,生得成人,何于成草木乎哉?</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>夫人既得生,自易不事善師,反事惡下愚之師,乃教人以惡,學入邪中,或使人死滅,身尚有余罪過,并盡其家也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>人或生而不知學問,遂成愚人。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>夫無知之人,但獨愁苦而死,尚有過于地下,魂魄見事不得游樂,身死尚不得成善鬼。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>今善師學人也,乃使下愚賤之人成善人,善善而不止,更賢;</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>賢而不止,乃得次聖;</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>聖而不止,乃得深知真道;守道而不止,乃得仙不死;</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>仙而不止,乃得成真;真而不止,乃得成神;</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>神而不止,乃得與天比其德;</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>天比不止,乃得與元氣比其德。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>元氣乃包裹天地八方,莫不受其氣而生,德乃復覆蓋天地八方,精神乃從天地飲食,天下莫不共祭食之,尚常恐懈,不能致之也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>是至善師生善弟子之功也,寧可謝不乎?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>&nbsp;“可駭哉!愚生觸忌諱,過言耳。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“何謙不置?真人也。行,覺子使知可謝不耳。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“唯唯。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>右分解本末終始數父子師弟子功要文。</STRONG></P>

精靈 發表於 2012-9-25 22:03:54

<P><STRONG>&nbsp;◎樂生得天心法第五十四 </STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“真人前,凡人之行,君王之治,何者最善哉?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“廣哀不傷,如天之行最善。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“子言可謂得道意矣,然治莫大于象天也,雖然,當有次第也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“何謂也?愚生勤能一言,不復再言也,唯天師陳之耳。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“然,凡人之行,君王之治也,人最善者,莫若常欲樂生,汲汲若渴,乃後可也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其次莫若善于樂成,常悒悒欲成之,比若自憂身,乃可也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其次莫若善于仁施與,見人貧乏,為其愁心,比若自憂饑寒,乃可也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其次莫若善為設法,不欲樂害,但懼而置之,乃可也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其次人有過,莫善于治而不陷于罪,乃可也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其次人既陷罪也,心不欲深害之,乃可也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其次人有過觸死,事不可奈何,能不使及其家與比伍,乃可也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其次罪過及家、比伍也,愿指有罪者,慎毋盡滅煞人種類,乃可也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>夫人者,乃天地之神統也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>滅者,名為斷絕天地神統,有可傷敗于天地之體,其為害甚深,後亦天滅煞人世類也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>為人先生祖父母,不容易也,當為後生者計,可毋使子孫有承負之厄。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>是以聖人治,常思太平,令刑格而不用也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>所以然者,乃為後生計也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>今真人見此微言耶?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“唯唯。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>問:“帝王諸侯之為治,何者最善哉?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>曰:“廣哀不傷,如天之行最善。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“夫治,莫若大象天也,雖然,當有次第。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“何謂也?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“夫人最善莫如樂生,急急若渴,乃後可也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其次樂成他人善,如己之善。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其次莫若人施,見人貧乏,謂其愁心,比若憂饑寒,乃可也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其次莫若設法,但懼而置之可也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其次人有大罪,莫若于治,不陷于罪過,乃可也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其次人有過觸犯,事不可奈何,能不使及其家與比伍,乃可也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其次罪及比伍,愿指有罪者,慎無絕嗣也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>人者,天地神明之統,傷敗天地之體,其為禍深矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>無為子孫承負之厄,常思太平,以消刑格也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“真人前。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“唯唯。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“真人真人,不及說乎?但引謙耶?一言之!”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“然吾統乃系于地,命屬昆侖。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>今天師命乃在天,北極紫宮,今地當虛空,謹受天之施,為弟子當順承,象地虛心,敬受天師之教,然後至道要言,可得□□□□□□□。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>無有師弟子之義,但名為交□□□□□□其才,是名為亂學不純也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>□□□□□□□□敕教,使道不明,一是一非,其說不可傳于為帝王法,故不敢有言不也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“何謙!吾愿與真人共集議之為善,亦無傷于說也。□□□□也。何乎?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“生有先後,知有多少,行有尊卑,居有高下。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>今吾可說,不若天師所云也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>小人之言,不若耆老之睹道,端首之明也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>天師既過覺愚不及之生,使得開通,知善惡難之,何一卒致也,愿毋中棄,但為皇天后土。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“然,今既為天語,不與子讓也。但些子悒悒常不言,故問之耳。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“不敢悒悒也,今見天師說,積喜且駭。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“何也?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“喜者,喜得逢見師也;駭者,恐頑頓學不遍而師去也。今欲問汲汲,常若大渴欲得飲。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“何乎?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“愿得天師道傳弟子,付歸有德之君能用者。今陰陽各得其所,天下諸承負之大病,莫不悉愈者也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“善哉!子之言也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>詳案吾文,道將畢矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>次其上下,明于日月,自轉相使。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>今日思行之,凡病且自都除愈,莫不解甚,皆稱嘆喜。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“唯唯。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>右治所先後復天心訣師弟子讓說</STRONG> </P>

精靈 發表於 2012-9-25 22:09:18

<P align=center><STRONG><FONT size=5>【<FONT color=red>太平經</FONT>】</FONT></STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>●丙部之七(卷四十一) </STRONG></P>
<P><BR><STRONG>◎件古文名書訣第五十五 </STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“日益愚暗?蒙不?生謹再拜,請問一事。” </STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“平言。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>真人乃曰:“自新力學不懈,為天問事。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“吾職當主授真人義,無敢有所惜也,疾言之。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“唯唯。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>今小之道書,以為天經也;拘校上古、中古、下古聖人之辭,以為聖經也;拘校上古、中古、下古大德之辭,以為德經也;拘校上古、中古、下古賢明之辭,以為賢經也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>今念天師言,不能深知其拘校之意,愿天師?示其門戶,所當先後,令使德君得之,以為嚴教也;敕眾賢,令使各得生校善意于其中也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“然,精哉真人問事,常當若此矣,善哉善哉!諾,吾將具言之真人自隨而記之,慎毋失吾辭也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>吾乃為天地談,為上德君制作,可以除天地開辟以來承負之厄會,義不敢妄語,必得怨于皇天后土,又且負于上賢明道德之君,其為罪責深大也,真人知之耶?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“唯唯。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“然,所言拘校上古、中古、下古道書者,假令眾賢共讀視古今諸道文也,如卷得一善字,如得一善訣事,便記書出之,一卷得一善,十卷得十善,百卷得百善,千卷得千善,萬卷得萬善,億卷得億善,善字善訣事,卷得十善也,此十億善字;如卷得百善也,此百億善字矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>書而記之,聚于一間處,眾賢共視古今文章,竟都錄出之,以類聚之,各從其家,去中復重,因次其要文字而編之,即已究竟,深知古今天地人萬物之精意矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>因以為文,成天經矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>子知之乎?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“善哉善哉!”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“子已知之矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>拘校上古、中古、下古聖經中善字訣事,卷得一善也,十卷得十,百卷得百,千卷得千,萬卷得萬,億卷得億;如卷得十善字也,已得十億矣;卷得百善字也,已百億矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>賢明共記書,聚一間善處,已都合校之,以類相從,使賢明共安而次之,去其復重,即成聖經矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>真人知之乎?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“唯唯。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“子已知之矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>拘校上古、中古、下古之賢明辭,其中大善者卷記一,十卷得十,百卷得百,千卷得千,萬卷得萬,億卷得億;卷得十,十億矣;卷得百,百億矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>已畢竟,復以類次之,使相從,賢明共安之,去其復重,編而置之,即成賢經矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>真人知之耶?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“唯唯。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“子已知之矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>如都拘校道文經書及眾賢書文、及眾人口中善辭訣事,盡記善者,都合聚之,致一間處,都畢竟,乃與眾賢明大德共訣之,以類更相微明,去其復重,次其辭文而記置之,是名為得天地書文及人情辭,究竟畢定,其善訣事無有遺失,若絲發之間。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>此道道者,名為洞極天地陰陽之經,萬萬世不可復易也。”</STRONG> </P>

精靈 發表於 2012-9-25 22:09:52

<P><STRONG>“善哉善哉!”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“行諸!真人可謂已覺矣。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“愚生不及,今愿復問一疑。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“行言。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“今天地開辟以來久遠,河洛出文出圖,或有神文書出,或有神鳥狩持來,吐文積眾多,本非一也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>聖賢所作。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>亦復積多,畢竟各自有事。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>天師何疑、何睹、何見?而一時示教下古眾賢明,共拘校古今之文、人辭哉!”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“然,有所睹見,不敢空妄愁下古賢德也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>今吾乃見遣于天,下為大道德之君解其承負、天地開辟以來流災委毒之謫。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>古今天文聖書賢人辭,已備足,但愁其集居,各長于一事耳。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>今案用一家法也,不能悉除天地之災變,故使流災不絕,更相承負後生者,曰得災病增劇,故天憐德君復承負之。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>天和為後生者,不能獨生比積災諸咎也,實過在先生賢聖,各長于一,而俱有不達,俱有所失。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>天知其不具足,故時出河洛文圖及他神書,亦復不同辭也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>夫大賢聖異世而出,各作一事,亦復不同辭,是故各有不及,各有短長也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>是也明其俱不能盡悉知究洞極之意,故使天地之間,常有余災,前後訖不絕,但有劇與不耳。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>是故天上算計之,今為文書,上下極畢備足,乃復生聖人,無可復作,無可復益,無可復容言,無可復益于天地大德之君。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>若天復生聖人,其言會復長于一業,猶且復有余流災毒常不盡,與先聖賢無異也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>是故天使吾深告敕真人,付文道德之君,以示諸賢明,都并拘校,合天下之文、人口訣辭,以上下相足,去其復重,置其要言、要文訣事,記之以為經書。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>如是乃後,天地真文正字善辭,悉得出也,邪偽畢去,天地大病悉除,流災都滅亡,人民萬物乃各得居其所矣,無復殃苦也,故天教吾拘校之也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>吾之為書,不效言也,乃效征驗也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>案吾文而為之,天地災變怪疾病、奸猾讠□臣、不詳邪偽。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>悉且都除去,比與陰日而除云無異也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>以此效吾言與吾文,□□萬不失一也;如不力用吾文也,吾雖敬受天辭下語,見文不用,天安能空除災哉?自若文書內亂,人亦內亂,災猶無從得去也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>真人知之耶?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“唯唯。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“行,子已知之矣。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“愿請問一疑事。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“平言之。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“今天地開辟以來,神聖賢人皆為天所生,前後主為天地語,悉為王者制法,可以除災害而安天下者。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>今帝王案用之,不失天心陰陽規矩,其所作文書,各有名號,今當名天師所作道德書,字為等哉?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“善哉!真人之問事也。然,名為大洞極天之政事。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“何故正名為大洞極天之政事乎?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“然,大者,大也,行此者,其治最優,大無上。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>洞者,其道德善惡,洞洽天地陰陽,表里六方,莫不響應也,皆為慎善,凡物莫不各得其所者。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其為道,乃拘校天地開辟以來天文、地文、人文、神文,皆撰簡,得其善者,以為洞極之經。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>帝王案用之,使眾賢共乃力行之,四海四境之內,災害都掃地除去,其治洞清明,狀與天地神靈相似,故名為大洞極天之政事也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>真人知之耶?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“唯唯,可駭哉!可駭哉!”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“行,子已覺知之矣。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>右拘校上古中古下古文書人辭訣</STRONG> </P>

精靈 發表於 2012-9-25 22:12:55

<P align=center><STRONG><FONT size=5>【<FONT color=red>太平經</FONT>】</FONT></STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>●丙部之八(卷四十二)</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>&nbsp;◎九天消先王災法第五十六 </STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“凡天理九人而陰陽得,何乎哉?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“夫人者,乃理萬物之長也。 </STRONG></P>
<P><BR><STRONG>其無形委氣之神人,職在理元氣;大神人,職在理天;真人,職在理地;仙人,職在理四時;大道人,職在理五行;聖人,職在理陰陽;賢人;職在理文書,皆授語;凡民,職在理草木五谷;奴婢,職在理財貨。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“何乎?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“凡事各以類相理。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>無形委氣之神人,與元氣相似,故理元氣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>大神人有形,而大神與天相似,故理天。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>真人專又信,與地相似,故理地。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>仙人變化,與四時相似,故理四時也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>大道人長于占知吉兇,與五行相似,故理五行。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>聖人主和氣,與陰陽相似,故理陰陽。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>賢人治文便言,與文相似,故理文書。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>凡民亂憒無知,與萬物相似,故理萬物。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>奴婢致財,與財貨相似,富則有,貧則無,可通往來,故理財貨也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>夫皇天署職,不奪其心,各從其類,不誤也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>反之,為大害也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>故署置天之凡民,皆當順此。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>古者聖人,深承知此,故不失天意,得天心也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>真人今寧曉此不?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“善哉善哉!”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“吾是所言,以戒真人,不失之也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“唯唯。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“行努力!”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“愚生今心結不解言,是九人各異事,何益于王治乎不也?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“治得天心意,使此九氣合和,九人共心,故能致上皇太平也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>如此九事不合乖忤,不能致太平也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>此九事,乃更迭相生成也,但人不得深知之耳,先聖賢未及陳之也,故久閉絕乎!然今一事不得,治不可平。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“何也?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“太上皇氣太至,此九人皆來助王者治也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>一氣不和,輒有不是者,故不能悉和陰陽而平其治也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其來云何哉?無形神人來告王者,其心日明。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>大神人時見,教其治意;真人、仙人、大道人悉來為師,助其教化;聖人賢者出,其隱士來為臣;凡民奴婢皆順善,不為邪惡,是乃天地大喜之征也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其一氣不和,即輒有不至者,云何乎?</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>元氣不和,無形神人不來至;天氣不和,大神人不來至;地氣不和,真人不來至;</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>四時不和,仙人不來至;五行不和,大道人不來至;陰陽不和,聖人不來至;</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>文字言不真,大賢人不來至;萬物不和得,凡民亂,財貨少,奴婢逃亡,凡事失其職,此正其害也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>今真人既欲救天亂氣,宜努力平之,勿倦懈,慎之。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“唯唯。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“氣得,則此九人俱守道,承負萬世先王之災悉消去矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>此人俱失其所,承負之害日增。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>此九人,上極無形,下極奴婢,各調一氣,而九氣陰陽調。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>夫人,天且使其和調氣,必先食氣,故上士將入道,先不食有形而食氣,是且與元氣合。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>故當養置茅室中,使其齋戒,不睹邪惡,日練其形,毋奪其欲,能出無間去,上助仙真元氣天治也,是為神士,天之吏也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>毋禁毋止,誠能就之,名為天士簡閱善人,天大喜之,還為人利也。”</STRONG> </P>

精靈 發表於 2012-9-25 22:13:23

<P><STRONG>“何謂乎哉?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“然此得道去者,雖不為人目下之用,皆共調和陰陽氣也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>古者帝王,祭天上神下食,此之謂也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>得此九人,能消萬世帝王承負之災。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>此九人,上極無形,下極奴婢,各調一氣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>故上士修道,先當食氣,是欲與元氣和合,當茅室齋戒,不睹邪惡,日煉其形,無奪其欲,能出入無間,上助仙真元氣天治也,是為神士,為天之吏也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>無禁無止,誠能就之,名天士簡閱善人,天大喜,還為人利也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>夫得道去世,雖不時目下之用,而能和調陰陽氣,以利萬物。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>古者帝王祭天上諸神,為此神吏也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“曾但天精神自下食耶?”“善哉,子言是也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>然此人上為天吏,天精神為其君長,君與吏相為使,吏者職在主行。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>凡事,吏道人善有功,故君與其下,既下則說喜,故除人承負。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>吏不說,則道人有過于天,君吏俱不肯下臨人食,故過責日增倍。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>身尚自得重過,何能除先王之流災哉?真人亦曉知此不耶?”“可駭哉!吾大怖惶,恍若失氣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>今且過問天師,不意乃見是說也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“行,子努力。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>所說竟,當去矣。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“唯唯。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>右簡閱九人竟其志無冤者平王治天因喜解其先王承負。</STRONG> </P>

精靈 發表於 2012-9-25 22:14:13

<P><STRONG>◎驗道真偽訣第五十七</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>行事亦且畢不久。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“真人前,詳受教敕。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“唯唯。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“自行此道之後,承負久故彌遠,積厄結氣,并災委毒誠多,不可須臾而盡也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>知力行是之後,承負之厄日少,月消歲除愈,何以知之乎?” “善哉!子之難也,可謂得道意矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>然,明聽。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>行此之後,天下文書且悉盡正,人亦且盡正,皆入真道,無復邪偽文,絕去人,人自謹。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其後生者尤甚,更相仿學,皆知道,內有睹,其身各自重愛。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其後生者孝且壽,悉工自養老,顏色不與無道時等。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>後生者日知其至意,以為家也,學復過其先,日益就相厚相親,愛重有道人,兵革奸猾悉無復為者也,故承負之厄會日消去,此自然之術也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>□□萬不失一,是吾之文大效也,不可但茍空設善言也,親以征驗起,乃與天地響相應,何可妄語乎?故文書前後出,非一人FDAB積難知情,是故吾道以誠也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>子連時□□問,必樂欲知其大效。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其效相反,猶寒與暑,暑多則寒少,寒多則暑少。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>夫天地開辟以來,先師學人者,皆多絕匿其真道,反以浮華學之,小小益耶且薄,後生者日增益復劇,其故使成偽學相傳,雖天道積遠。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>先為文者,所以相欺殆之大階也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>壹欺不知,後遂利用之也,令上無復所取信,下無所付歸命,因兩相意疑,便為亂治。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>後生者後連相承負,先人之厄會聚并,故曰劇也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>天今冤是,故吾語子□□也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>真人努力,自愛勉之。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>子乃為天除病,為帝王除厄,天上知子有重功。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“不敢不敢。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>右效行征驗道知真偽訣</STRONG> </P>

精靈 發表於 2012-9-25 22:14:53

<P><STRONG>◎驗道真偽訣第五十七</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>行事亦且畢不久。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“真人前,詳受教敕。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“唯唯。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“自行此道之後,承負久故彌遠,積厄結氣,并災委毒誠多,不可須臾而盡也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>知力行是之後,承負之厄日少,月消歲除愈,何以知之乎?” “善哉!子之難也,可謂得道意矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>然,明聽。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>行此之後,天下文書且悉盡正,人亦且盡正,皆入真道,無復邪偽文,絕去人,人自謹。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其後生者尤甚,更相仿學,皆知道,內有睹,其身各自重愛。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其後生者孝且壽,悉工自養老,顏色不與無道時等。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>後生者日知其至意,以為家也,學復過其先,日益就相厚相親,愛重有道人,兵革奸猾悉無復為者也,故承負之厄會日消去,此自然之術也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>□□萬不失一,是吾之文大效也,不可但茍空設善言也,親以征驗起,乃與天地響相應,何可妄語乎?故文書前後出,非一人FDAB積難知情,是故吾道以誠也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>子連時□□問,必樂欲知其大效。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其效相反,猶寒與暑,暑多則寒少,寒多則暑少。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>夫天地開辟以來,先師學人者,皆多絕匿其真道,反以浮華學之,小小益耶且薄,後生者日增益復劇,其故使成偽學相傳,雖天道積遠。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>先為文者,所以相欺殆之大階也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>壹欺不知,後遂利用之也,令上無復所取信,下無所付歸命,因兩相意疑,便為亂治。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>後生者後連相承負,先人之厄會聚并,故曰劇也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>天今冤是,故吾語子□□也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>真人努力,自愛勉之。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>子乃為天除病,為帝王除厄,天上知子有重功。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“不敢不敢。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>右效行征驗道知真偽訣 。</STRONG></P>

精靈 發表於 2012-9-25 22:15:44

<P><STRONG>◎四行本末訣第五十八 </STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“真人前。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“唯唯。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“人行有幾何乎?”“有百行萬端。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“不然也,真人語幾與俗人語相類似哉!人有四行,其一者或。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“何謂也?”“然,人行不善則惡,不善亦不惡為浮平行,壹善壹惡,為不純無常之行,兩不可據,吉兇無處也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“善哉,行吉兇有幾何乎?有千條億端。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“真人之言,幾與俗人同。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>吉兇之行有四,一者,惑何謂也?”“然,凡事為行,不大吉當大兇,不吉亦不兇為浮平命,一吉一兇為雜不純無常之,吉兇不占。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“善哉!”“行天地之性,歲月日善惡有幾何乎?”“不可勝紀。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“子已熟醉,其言眩霧矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>天地歲月日有四行,一者不純,主為變怪。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“何謂也?”“然,真人明聽。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>今天地歲不大樂當大惡,不樂亦不惡為浮平歲,壹善壹惡為天變惑歲。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>令今日不大善當大惡,不善亦不惡為浮平日月,壹善壹惡為惑行,主行為怪異災。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>吾是但舉綱見始,天下之事皆然矣。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“何謂也?”“然,天下之萬物人民,不入于善,必陷于惡,不善亦不惡,為平平之行,壹善壹惡,為詐偽行,無可立也,平平之行,無可勸,大善與大惡,有成名。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“何故正有此四行乎?”“善哉,子之難問,可謂得道意矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>然,大善者,太陽純行也;大惡者,得太陰煞行也;善惡并合者,中和之行也;無常之行者,天地中和、君臣人民萬物失其道路也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>故行欲正,從陽者多得善,從陰者多得惡,從和者這浮平也,其吉兇無常者,行無復法度。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>是故古聖賢,深觀天地歲月日人民萬物,視所興衰浮平進退,以自知行得與不得,與用洞明之鏡自照,形容可異。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“善哉善哉!今當奈何乎?”“然,行守本,法天者,是其始也;法地者,其多賊也;法和者,其次也;無常者,其行未也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“今人何故乃得至無常之行乎哉?”“然,先人小小佚失之,其次即小耶,其次大耶,其次大失道路根本,更迷亂,無可倚著其意,因反為無常之行,便易其辭,為無常之年也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>是明道弊未極也,當反本。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>夫古者聖人睹此,知為末流,極即還反,故不失政也,而保其天命。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>故大賢聖見事明,是以常獨吉也,真人樂重知其信效耶?”“唯天師開示之耳。”</STRONG> </P>

精靈 發表於 2012-9-25 22:17:17

<P><STRONG>“行歲本興而末惡者,陰陽之極也;人後生者惡且薄,世之極也;萬物本興末無收者,物之極也;後生語多空欺無核實者,言之極也;文書多FDAB委積而無真者,文之極也,是皆失本就末,失實就華。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>故使天地生萬物,皆多本無末,實其咎在失本流就末,失真就偽,失厚就薄,因以為常。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>故習俗不知,復相惡,獨與天法相違積久,後生者日輕事,更作欺偽,積習成神,不能復相禁,反言曉事,故致更相承負,成天咎地殃,四面橫行,不可禁防。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>君王雖仁賢,安能中絕此萬萬世之流過?始失小小,各失若粟。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>天道失之若毫厘,其失千里。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>粟粟相從從聚,乃到滿太倉數萬億斛。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>夫雨一一相隨而下,流不止,為百川,積成四海水多。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>不可本去,故當繩之以真道,反其末極還就本,反其華還就實,反其偽還就真。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>夫末窮者宜反本,行極者當還歸,天之道也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>夫失正道者,非小病也,乃到命盡後,復相承負其過,後生復迷復失,正道日暗,冥復失道,天氣乖忤,治安得平哉?人人被其毒害,人安得壽?萬物傷,多夭死。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>故比比敕真人傳吾書,使人人自思失道意,身為病;各自憂勞,則天地帝王、人民萬物悉安矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>真人樂合天心,宜勿懈忽也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“唯唯。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>愿復問一疑:天師今是吉兇,曾但其時運然耶?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“善哉,真人之難,得道意矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>極上者當反下,極外者當反內,故陽極當反陰;極于下者當反上,故陰極反陽,極于末者當反本。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>今天地開辟以來,小小連失道意,更相承負,便成邪偽極矣。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“何以知之乎?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“以萬物人民,皆多前善後惡,少成事,言前□□哉!前有實,後空虛。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>古者聖人,常觀視萬民之動靜以知之,故常不失也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“善哉善哉!愿復乞問一事。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“行言。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“今若天師言,物有下極上極。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>今若九人,上極為委氣神人,下極奴婢。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>下學得上行,上極亦得復下行不耶?” </STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“善哉,子之問也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>今真人自若愚罔。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>未洞于太極之道也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>今是委氣神人,乃與元氣合形并力,與四時五行共生。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>凡事人神者,皆受之于天氣,天氣者受之于元氣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>神者乘氣而行,故人有氣則有神,有神則有氣,神去則氣絕,氣亡則神去。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>故無神亦死,無氣亦死,委氣神人寧入人腹中不邪?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“唯唯。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>凡聖皆有極,為無形神人,下極為奴婢。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>神人者,乘氣而行,故人有氣即有神,氣絕即神亡。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“又五行乃得興生于元氣,神乃與元氣并同身并行。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>今五行乃入為人藏,是寧九人,上極復下,反人身不?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“善哉善哉!初學雖久,一睹此說耳。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“然,子學當精之,不精無益也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“唯唯。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>見天師言,夫天道固如循環耶?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“然,子可謂已知之矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>行去,有疑勿難問。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“唯唯。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>右簡天四行實本末太極以反政</STRONG> </P>

精靈 發表於 2012-9-25 22:19:55

<P align=center><STRONG><FONT size=5>【<FONT color=red>太平經</FONT>】</FONT></STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>●丙部之九(卷四十三) </STRONG></P>
<P><BR><STRONG>◎大小諫正法第五十九</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>真人稽首言:“愚生暗昧,實不曉道,今既為天視安危吉兇,乃敢具問道之訣。 </STRONG></P>
<P><BR><STRONG>今世神□,法豈亦有諫正邪?唯天師教敕,示以至道意。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“子之所問,何其妙要深遠也!” </STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“吾伏見人有相諫正,故問天亦有相諫正不?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“善哉,子之所問,已得天道實核矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>天精已出,神□悅喜矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>今且為子具說其大要意今使可萬萬世不可忘也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“唯唯。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“然,天者小諫變色;大諫天動裂其身,諫而不從,因而消亡矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>三光小諫小事星變色,大諫三光失度無明,諫而不從,因而消亡矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>地也小諫動搖,大諫山土崩地裂,諫而不從,因而消亡矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>五行小諫,災生,大諫,生東行蟲殺人,南行毒殺人,西行虎狼殺人,北行水蟲殺人,中央行吏民克毒相賊殺人,諫而不從,因而消亡矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>四時小諫,寒暑小不調;大諫,寒暑易位,時氣無復節度,諫而不從,因而消亡矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>六方精氣共小諫,亂復數起,中有生蟲災,或飛或步,多云風而不雨,空虛無實,大諫,水旱無常節,賊殺傷萬物人民,諫而不從,因而消亡矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>飛步鳥獸小諫災人,大諫禽獸食人,蝗蟲大興起,諫而不從,因而消亡矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>鬼神精小諫,微數賊病吏民,大諫裂死滅門,諫而不從,因而消亡矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>六方小諫,風雨亂發,狂與惡毒俱行傷人,大諫橫加絕理,瓦石飛起,地土上柱皇天,破室屋,動山阜,諫而不從,因而消亡矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>天地音聲之小諫,雷電小急聲,大諫人多相與污惡,使霹靂數作,諫而不從,因而消亡矣,吏民小諫,更變色,大諫多相賊傷,諫而不從,因而消亡矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>天地六方八極大諫,俱欲正河洛文,出天明證,天下瑞應書見,以諫正君王,天下莫不響應,諫而不從,因而消亡矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>天道經會當用,復以次行,是故古者聖賢見事,輒惟論思其意,不敢懈忽,失毛發之間,以見微知著,故不失皇天心,故能存其身,安其居,無憂患,無危亡。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>兇不得來者,計事校B77A,實乃天心意同也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“善哉善哉!愚生已解。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>今唯明天師既陳法,愿聞其因而消亡意,黨開之。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>善哉善哉,子之心也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>然,天道乃佑易教,佑至誠,佑謹順,佑易曉,佑易敕。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>將要人君厚,故教之。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>不要其厚者,不肯教之也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其象效,猶若人相與親厚,則相教示以事;不相與至厚,不肯教示之也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>教而不聽,忿其不以時用其言,故廢而置之,不復重教示之也,于是災變怪便止,不復示敕人也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>如是,則雖賢聖,聾暗無知也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>聰明閉塞,天地神□不肯復諫正者也,災異日增不除,人日衰亡,失其職矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>天之所佑者,佑易教,佑至誠,佑謹順,佑易曉,佑敕。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>天之于帝王最厚矣,故萬般誤變以致之。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>不聽其教,故廢而致之。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>天地神明不肯復諫正也,災異日增,人民日衰耗,亡失其職。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>故古者聖賢,旦夕垂拱,能深思慮,未嘗敢失天心也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>故能父事皇天,母事皇地,兄事日,姊事月,正天文,保五行,順四時,觀其進退,以自照正行,以深知天得失也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>唯天地自守要道,以天保應圖書為大命,故所行者悉得應若神。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>是乃獨深得天意也,比若重現合矩,相對而語也,故神靈為其動搖也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>如逆不肯用其諫正也,乃要天反與地錯,五行四時為其亂逆,不得其理,故所為者不中,因而大兇矣,此之謂也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>子寧曉未?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“唯唯。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“故天地之性,下亦革諫其上,上亦革諫其下,各有所長短,因以相補,然後天道凡萬事,各得其所。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>是故皇天雖神聖,有所短,不若地之所長,故萬物受命于天,反養體于地。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>三光所短,不若火所長,三光雖神且明,不能照幽寢之內,火反照其中。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>大聖所短,不若賢者所長。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>人之所短,不若萬物之所長。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>故相諫及下,極小微,則不失道,得天心。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>故天生凡事,使其時有變革,悉皆以諫正人君,以明至德之符,不可不大慎也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>夫天地萬物變革,是其語也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“唯唯,皇天師既示曉,愿效于人。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“諾,子詳聆吾言,而深思念之。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>臣有忠善誠信而諫正其上也,君不聽用,反欲害之,臣駭,因結舌為喑,六方閉不通。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>賢儒又畏事,因而蔽藏,忠信伏匿,真道不得見。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>君雖聖賢,無所得聞,因而聾盲,無可見奇異也,日以暗昧。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>君聾臣喑,其禍不禁;臣昧君盲,奸邪橫行;臣喑君聾,天下不通,善與惡不分別,天災合同,六極戰亂,天下并兇,可不慎乎哉?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“唯唯。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“故古者聖賢重災變怪,因自以繩正,故萬不失一者,實乃與要文大道同,舉事悉盡忠,無復兇。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>子重誡之,謹慎吾言。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“唯唯。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“然,夫天高且明,本非一精之功德也;帝王治得天心,非一賢臣之功。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>今吾之言,但舉其綱見始,凡事不可盡書說也,子自深計其意。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“唯唯。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“行去矣,說何極乎?勿復有可問也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“唯唯。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>右天諫正書訣</STRONG> </P>

精靈 發表於 2012-9-25 22:25:01

<P align=center><STRONG><FONT size=5>【<FONT color=red>太平經</FONT>】</FONT></STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>●丙部之十(卷四十四)</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>&nbsp;◎案書明刑德法第六十</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>真人純謹敬拜:“純今所問,必且為過責甚深。 </STRONG></P>
<P><BR><STRONG>吾歸思師書言,悉是也,無以易之也,但小子愚且蒙,悃悒不知明師皇天神人,于何取是法象。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>今怪師言積大□□,愿師既哀憐,示其天證陰陽之訣,神□之卜要效。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>今且不思,心中大煩亂,所言必觸師之忌諱,又欲言不能自禁絕,唯天師雖非之,愿以天之明證法示教,使可萬萬世傳,昭然無疑,比若日中之明也,終始不可易而去也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“然,子固固不信吾言邪?子自若未善開通,知天心意也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>子自若愚乎!愈于俗人無幾耳。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>以為吾言可犯也,犯者亂矣,逆者敗矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>吾且與子語,皆已案考于天文,合于陰陽之大訣乃後言也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>子來者為天問事,吾者為天傳言制法,非敢茍空偽言佞語也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>子生積歲月日幸不少,獨不見擾擾萬物之屬,悉盡隨德而居,而反避刑氣邪?此者,純皇天之明要證也,所以嚴敕人君之治,得失之效也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“唯唯。今若且覺而未覺,愿重問其教戒。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“然。夫刑德者,天地陰陽神治之明效也,為萬物人民之法度。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>故十一月大德在初九,居地下。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>德時在室中,故內有氣,萬物歸之也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>時刑在上六,在四遠野,故外無氣而清也,外空萬物,士眾皆歸王德,隨之入黃泉之下。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>十二月德在九二,之時在丑,居土之中,而未出達。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>時德在明堂。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>萬物隨德而上,未敢出見,上有刑也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>正月寅,德在九三。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>萬物莫不隨盛德樂窺于天地而生,時德居庭。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>二月德在九四在卯,巳去地,未及天,謫在界上,德在門,故萬物悉樂出窺于門也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>三月盛德在九五,辰上及天之中,盛德時在外道巷,故萬物皆出居外也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>四月巳,德在上九,到于六遠八境,盛德八方,善氣陽氣莫不響應相生。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>擾擾之屬,去內室,之野處,時刑在萬物之根,居內室,故下空無物,而上茂盛也,莫不樂從德而為治也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>是治以德之大明效也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“今謹已聞用德,愿聞用刑。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“然,五月刑在初六,在午,地下,下內清無氣,地下空。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>時刑在室中,內無物,皆居外。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>六月刑居六二,在未,居土之中,未出達也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>時刑在堂,時刑氣在內,德氣在外,擾擾之屬莫不樂露其身,歸盛德者也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>七月刑在六三,申之時。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>刑在庭,萬物未敢入,固固樂居外。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>八月刑在六四,酉,時上未及天界。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>時德在門,萬物俱樂窺于門,樂入隨德而還反也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>九月刑在六五,在戌,上及天中。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>時刑在道巷,萬物莫不且死困,隨德入藏,故內日興,外者空亡。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>十月刑在上六,亥。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>時刑及六遠八境四野,萬物擾擾之屬,莫不入藏逃,隨德行,到于明堂,C738行自懷居內,野外空無士眾,是非好用刑罰者見從去邪哉?</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>但心意欲內懷以刑,治其士眾,輒日為其衰少也,故五月內懷一刑,一群眾叛;</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>六月內懷二刑,二群眾叛;七月內懷三刑,三群眾叛;</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>八月內懷四刑,四群眾叛;九月內懷五刑,五群眾叛;十月內懷六刑,六群眾叛,故外悉無物,皆逃于內,是明證效也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>故以刑治者,外恭謹而內叛,故士眾日少也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>是故十一月內懷一德,一群眾入從;</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>十二月內懷二德,二群眾入從;正月內懷三德,三群眾入從;</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>二月內懷四德,四方群眾入從;三月內懷五陽盛德,五群眾賢者入從;</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>四月內懷六德,萬物并出見,莫不擾擾,中外歸之,此天明法效也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>二月八月,德與刑相半,故二月物半傷于寒,八月物亦半傷于寒;</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>二月之時,德欲出其士眾于門,刑欲內其士眾于門,俱在界上,故二月八月,萬物刑德適相逢,生死相半,故半傷也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>子今樂知天地之常法,陰陽之明證,此即是也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>夫刑乃日傷殺,厭畏之,而不得眾力,反曰無人;</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>德乃舒緩日生,無刑罰而不畏萬物,反曰降服,悉歸王之,助其為治,即是天之明證,昭然不疑也。”</STRONG> </P>

精靈 發表於 2012-9-25 22:25:38

<P><STRONG>“今人不威畏不可治,奈何乎哉?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“然古者聖人君子,威人以道與德,不以筋力刑罰也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>不樂為善德,劣者反欲以刑罰威驚以助治,猶見去也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>夫刑但可以遺窮解卸,不足以生萬物,明擾擾之屬為其長也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>今使人不內附,反欺詐,其大咎在此。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>二月八月,德與刑相半,故萬物半傷于寒。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>夫刑日傷殺,厭畏之,而不得眾力。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>古者聖人威人以道德,不以筋力刑罰也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>今子比連時來學,問事雖眾,多畜積文,則未能純信吾書言也,得此寧解未哉?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>純稽首敬拜:“有過甚大,負于明師神人之言,內慚流汗,但愚小德薄至賤,學日雖多,心頓不能究達明師之言,故敢不反復問之!甚大不謙,久為師憂不也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“但為子學未精耳,可慎之。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>天乃為人垂象作法,為帝王立教令,可儀以治,萬不失一也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>子欲知其意,正此也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>治不惟此法,常使天悒悒,忿忿不解,故多兇災,子戒之!天將興之者,取象于德;將衰敗者,取法于刑,此之謂也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>吾之言,謹與天地陰陽合其規矩,順天地之理,為天明言紀用教令,以示子也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>吾之言,正若鋒矢無異也,順之則日興,反之則令自窮也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>天法神哉神哉!是故夫古者神人、真人、大聖,所以能深制法度,為帝王作規矩者,皆見天文之要,乃獨內明于陰陽之意,乃後隨天地可為以治,與神明合其心,觀視其可為也,故其治萬不失一也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>為垂象作法,為帝王立教令,可儀以治。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>王道將興,取象于德;王道將衰,取象于刑。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>夫為帝王制法度,先明天意,內明陰陽之道,即太平至矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>今愚吏人民,以為天法可妄犯也,自恣不以法度,故多亂其君治也,大咎在此也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>今子得書,何不詳結心意,丁寧思之?</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>幽室閑處,念天之行,乃可以傳天之教,以示敕愚人,以助帝王為法度也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>將舉刑用之,當深念刑罰之所居,皆見從去寂然無士眾獨處,故冬刑在四野無人,萬物悉叛之內藏,避之甚。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>夏刑在內,萬物悉出歸德,地下室內中空,刑寂然獨居,皆隨德到野處。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>德在外,則萬物歸外;德在幽空,則物歸內。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“天刑其威極盛,幸能厭服人民萬物,何故反不能拘制其士眾,獨不怪斯耶?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“明刑不可輕妄用。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>傷一正氣,天氣亂;傷一順氣,地氣逆;</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>傷一儒,眾儒亡;</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>傷一賢,眾賢藏,凡事皆有所動搖,故古者聖人、聖王、帝主,乃深見是天戒書,故畏之不敢妄為也,恐不得天心,不能安其身也,上皇天德之人,乃獨深見道德之明效也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>不厭固不畏駭,而士眾歸之附之,故守道以自全,守德不敢失之也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>子德吾書誦讀之,而心有疑者,常以此書一卷,自近旦夕常案視之,以為明戒證效,乃且得天心意也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>違此者,已與天反矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>是猶《易》之乾坤,不可反也;猶六甲之運,不可易也;猶五行固法,不可失也;猶日月之明,不可掩蓋也;猶若君居上,臣在下,故不可亂也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>此所以明天地陰陽之治,有好行德者。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>或有愚人,反好刑,宜常觀視此書,以解迷惑。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>務教人為善儒,守道與德,思退刑罰,吾書□□正天法度也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>夫為道德易乎?為刑罰難乎?愛之則日多,威之反日無也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>子疾去矣,為天傳吾書,毋疑也,吾書言不負于天地六合之擾擾也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“唯唯,誠歸思過,惟論上下,不敢失一也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“行,戒之慎之。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>子不能分別詳思吾書意,但觀天地陰陽之大部也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>從春分到秋分,德居外,萬物莫不出歸王外,蟄蟲出穴,人民出室;從秋分至春分,德在內,萬物莫不歸王內,蟄藏之物悉入穴,人民入室,是以德治之明效也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>從春分至秋分,刑在內治,萬物皆從出至外,內空,寂然獨居;從秋分至春分,刑居外治外,無物無氣,空無士眾,悉入從德,是者明刑不可以治之證也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>故德者與天并力同心,故陽出亦出,陽入亦入;刑與地并力同心,故陰出亦出,陰入亦入。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>德者與生氣同力,故生氣出亦出,入亦入;刑與殺氣同力,故殺氣出亦出,入亦入。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>德與天上行同列,刑與地下行同列。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>德常與實者同處,刑與空無物同處。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>德常與興同處,故外興則出,內興則入,故冬入夏出;刑與衰死氣同處,故冬出而夏入,死氣者清,故所居而清也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>故德與帝王同氣,故外王則出陰,內王則入刑;刑與小人同位,故所居而無士眾也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>物所歸者,積帝王德,常見歸,故稱帝王也;刑未嘗與物同處,無士眾,故不得稱君子。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>是故古者聖人獨深思慮,觀天地陰陽所為,以為師法,知其大□□萬不失一,故不敢犯之也,是正天地之明證也,可不詳計乎!可不慎哉!自然法也,不以故人也,是天地之常行也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>今悉以告子矣,子宜反復深思其意,動作毋自易。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“唯唯,不敢負。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“行,吾已悉傳付真法語于子,吾憂解矣。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>為天除咎,以敕至德,以興王者,子毋敢絕,且蒙其害。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“唯唯。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>右案天法以明古今前後治者所好得失訣</STRONG> </P>

精靈 發表於 2012-9-25 22:56:08

<P align=center><STRONG><FONT size=5>【<FONT color=red>太平經</FONT>】</FONT></STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>●丙部之十一(卷四十五)</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>&nbsp;◎起土出書訣第六十一 </STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“下愚賤生不勝,心所欲問,犯天師忌諱,為過甚劇。 </STRONG></P>
<P><BR><STRONG>意所欲言,不能自止,小人不忍情愿,五內發煩懣悃悒。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>請問一大疑,唯天師既待以赤子之分,必衰原其饑渴汲汲乎!”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“行道之,何謙哉!” </STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“唯唯。今天師乃與皇天後土常合精念,其心與天地意深相得,比若重規合矩,不失毛發之間也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>知天地常所憂□□,是故下愚不及生冒慚,乃敢前具問,愿得知天地神靈其常所大忌諱者何等也?” </STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“善乎,生精益進哉!子今且可問正入天地之心意,人得知之,著賢人之心,萬世不復去也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>吾常樂欲言,無可與語,今得真人問之,心中訣喜,且為子具分別道之。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>不敢有可隱匿也,所以然者,乃恐天地神靈深惡吾,則為身大災也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>真人但安坐明聽:天地所大疾苦,惡人不順與不孝。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“何謂也?愿聞之。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“善乎,子之難也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>夫天地中和凡三氣,內相與共為一家。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>反共治生,共養萬物。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>天者主生,稱父;地者主養,稱母:人者主治理之,稱子。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>父當主教化以時節,母主隨父所為養之,子者生受命于父,見養食于母,為子乃當敬事其父而愛其母。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“何謂也?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“然,父教有度數時節,故天因四時而教生養成,終始自有時也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>夫惡人逆之,是為子不順其父。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>天氣失其政令,不得其心,天因大惡人,生災異,以病害其子。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>比若家人,父怒治其子也,其變即生,父子不和,恨子不順從嚴父之教令,則生陰勝其陽,下欺其上,多出逆子也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>臣失其職,鬼物大興,共病人,奸猾居道傍,諸陰伏不順之屬,咎在逆天地也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>真人是又可不順乎?此乃自然之術,比若影之應形,與之隨馬不脫也,誡之!”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“唯唯。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“天師乃與皇天後土常合精念,其心與天地意深相得,比若重規合矩,不失毛發之間也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>知天地常所憂預,得知天地之大忌諱者,何等也?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“天地神靈深大疾苦,惡人不順不孝。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“何謂也?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“夫天地中和三氣,內共相與為一家,共養萬物。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>天者主生,稱父;地者主養,稱母;人者為治,稱子。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>子者受命于父,恩養于母,為子乃敬事父而愛其母。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“何謂也?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“然,父教有度數時節,故因四時而教生成,惡人逆父之意,天氣失其政令,比若家人,父怒其子,父子不和,陰勝陽,下欺上,臣失其職,鬼物大興。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“今謹已敬受師說天之教敕,愿聞犯地之禁。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“諾,真人明聽。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“唯唯。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“天者,乃父也;地者,乃母也;父與母俱人也,何異乎天亦天也,地亦天也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>父與母,但以陰陽男女別耳,其好惡者同等也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>天者養人命,地者養人形,人則大愚蔽且暗,不知重尊其父母,常使天地生凡人有悔,悒悒不解也。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“何謂也?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“善哉,子之言也,深得天地意,大災害將斷,人必吉善矣。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“何謂也?唯天師分別之。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“然今天下之人,皆共賊害,冤其父母。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“何謂也?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“四時天氣,天所案行也,而逆之,則賊害其父。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“何謂也?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“今人以地為母,得衣食焉,不共愛利之,反共賊害之。” <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>“何謂也?”</STRONG></P>
<P><BR><STRONG>“然,真人明聽,人乃甚無狀,共穿鑿地,大興起土功,不用道理,其深者下著黃泉,淺者數丈。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>母內獨愁恚,諸子大不謹孝,常苦忿忿悃悒,而無從得通其言。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>古者聖人,時運未得及其道之,遂使人民妄為,謂地不疾痛也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>地內獨疾痛無訾,乃上感天,而人不得知之。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>愁困其子不能制,上訴人于父,訴之積久,復久積數,故父怒不止,災變怪萬端并起,母復不說常怒,不肯力養人民萬物。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>父母俱不喜,萬物人民死,不用道理,咎在此。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>後生所為日劇,不得天地意,反惡天地,言不調;又共疾其帝王,言不能平其治。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>內反人人自得過于天地,而不自知,反推其過以責其上,故天地不復愛人也,視其死亡忽然。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>人雖有疾,臨死啼呼,罪名明白,天地父母不復救之也,乃其罪大深過,委頓咎責,反在此也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>其後生動之尤劇,乃過前,更相仿效,以為常法,不復拘制,不知復相禁止,故災日多,誠共冤天地。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>天地,人之父母也,子反共害其父母而賊傷病之,非小罪也,故天地最以不孝不順為怨,不復赦之也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>人雖命短死無數者,無可冤也。 <BR>&nbsp;</STRONG></P>
<P><STRONG>真人豈曉知之邪?”</STRONG></P>
頁: 1 [2] 3 4 5 6 7 8 9 10 11
查看完整版本: 【太平經】(又名《太平青領書》)